Đừng nói Bạch Vạn Lý không hiểu rõ, những võ giả trẻ tuổi đừng bên ngoài giáo trường cũng hoàn toàn xem không hiểu.
Phải biết rằng, lực bạo phát trong một quyền vừa rồi của Bạch Vạn Lý khoảng cửu ngưu chi lực, nhưng Cửu vương tử không sử dụng bất kỳ võ kỹ gì, lại một chưởng đánh vỡ nát xương cốt cánh tay của Bạch Vạn Lý.
Đối với một võ giả Hoàng Cực cảnh tiểu cực vị, điều này căn bản là việc không thể nào làm được!
Chỉ có những võ giả lão bối có tu vi võ đạo cường đại mới nhìn ra chút manh mối.
“Cánh tay Bạch thiếu gia không phải bị chấn gãy, mà là bị vặn gãy.” Vị tướng quân mặc khải giáp vảy bạc kia nói.
“Bị vặn gãy? Sao có thế? Rõ ràng ta thấy Cửu vương tử chỉ đánh ra một chưởng, sao có thể vặn gãy cánh tay Bạch thiếu gia?” Một vị võ giả trẻ tuổi nói.
Vị tướng quân mặc khải giáp vảy bạc kia nói, “Cửu vương tử điện hạ khống chế lực lượng tinh diệu đến cực điểm, bạo phát ra lực lượng của mỗi một tấc cơ bắp và xương cốt trên cả người, hơn nữa lúc đánh ra một chưởng này lực lượng của chưởng pháp đã mang theo lực xoắn.”
“Chỉ trong nháy mắt lực xoắn đã biến mất, tất nhiên các ngươi không nhìn ra. Đừng nói là các ngươi, dù dựa vào cảnh giới hiện tại của ta cũng không thể khống chế lực lượng đến trình độ tinh diệu như thế.”
Phải biết rằng, người nói ra lời này chính là thị vệ trưởng thiếp thân của Vân Võ quận vương Cát Càn, tất nhiên không có ai nghi ngờ tính chân thực của hắn ta.
“Cửu vương tử lại lợi hại như thế! Trời ạ, hắn vừa tu luyện ba tháng! Dù là Thất vương tử cũng không có thiên phú nghịch thiên như thế?”
Loading...
“Sau lần kiểm tra cuối năm này, tên Cửu vương tử chắc chắn sẽ vang vọng vương thành, trở thành nhân vật phong vân trong thế hệ trẻ tuổi.”
Trong tiếng than thở ngạc nhiên của mọi người, Trương Nhược Trần rời khỏi giáo trường.
Lại qua ba trận đấu võ, cuối cùng quyết ra top 8.
Top 8 theo thứ tự là: Ngũ vương tử, Tư Đồ Lâm Giang, Tiết Khải, Trương Nhược Trần, Lâm Nính San, La Thành, Lâm Thiên Vũ, Lục vương tử.
Sau đó là tranh đoạt top 4.
Nói cách khác, chỉ cần thắng được trận chiến đấu tiếp theo là có thể vững vàng tiến vào top 5, thu hoạch được cơ hội tiến vào Man thần trì tu luyện.
“Trần đầu, Cửu vương tử Trương Nhược Trần, Lâm gia Lâm Nính San.”
Nghe được tên đối thủ của mình, Trương Nhược Trần khẽ ngẩng đầu lên, lẩm bẩm, “Thật là trùng hợp!”
Hắn nhìn thoáng qua phương hướng Lâm Nính San.
Lúc này, Lâm Nính San cũng đưa mắt nhìn sang, nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần.
Cửu quận chúa đứng bên cạnh Trương Nhược Trần, khóe miệng xuất hiện ý cười, nói, “Cửu đệ, tỷ tỷ biết ngươi thích Nính San nhưng Nính San căn bản không thích ngươi. Ngươi tuyệt đối đừng thương hương tiếc ngọc, nhất định phải lấy ra toàn lực, tỷ tỷ chờ ngươi báo thù cho ta!”
Sắc mặt Trương Nhược Trần bình tĩnh, đi vào giáo trường.
“Biểu ca, không ngờ ngươi đến 16 tuổi mới mở ra ấn ký Thần Vũ, đã qua độ tuổi tu võ tốt nhất, tốc độ tu luyện lại có thể nhanh chóng như vậy. Thật không thể tin nổi!” Lâm Nính San dịu dàng nói, trên khuôn mặt tinh xảo nở nụ cười nhàn nhạt.
Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, xinh đẹp vô ngần đứng đối diện Trương Nhược Trần, cho người ta cảm giác tươi mát thoát tục xinh đẹp.
Sau khi xem trận chiến của Trương Nhược Trần với Bạch Vạn Lý, tất nhiên Lâm Nính San không còn dám coi thường Trương Nhược Trần nữa, nàng biết thiếu niên đối diện đã không còn là tên phế vật trước kia, mà là một vị kỳ tài võ học.
Nàng không có lòng tin có thể đánh bại Trương Nhược Trần, thậm chí nàng cảm thấy Trương Nhược Trần càng đáng sợ hơn Ngũ vương tử, Tư Đồ Lâm Hải, Tiết Khải, càng khiến nàng cảm thấy lo lắng hơn.
Đương nhiên nàng cũng không tin Trương Nhược Trần sẽ xuất kiếm với nàng, vì nàng hiểu rõ Trương Nhược Trần vẫn luôn yêu thương nàng.
Vì nàng, Trương Nhược Trần từng không oán không hối đứng đợi nàng cả một đêm bên ngoài Lâm phủ giữa trời đông giá rét.
Sáng ngày hôm sau nàng đánh thức Trương Nhược Trần, cả người Trương Nhược Trần đã đông cứng, từ đó về sau Trương Nhược Trần vốn là thể chất rất yếu lại trở nên càng kém hơn, bệnh liệt giường lâu ngày.
Lúc trước nàng thật sự coi thường Trương Nhược Trần, dù Trương Nhược Trần chờ nàng cả một đêm giữa trời đông giá rét, nàng cũng chỉ cảm thấy Trương Nhược Trần ngu xuẩn, căn bản không cảm thấy hắn si tình.
Nhưng hiện tại lại khác, hiện tại Trương Nhược Trần là một vị kỳ tài võ học, có một vị kỳ tài võ học yêu tha thiết nàng, tất nhiên trong lòng nàng cũng sinh ra chút hư vinh.
“Biểu ca, giữa chúng ta còn cần đánh nữa sao? Chắc ngươi biết top 4 thật sự rất quan trọng với ta.” Lâm Nính San dịu dàng nói.
Đôi mắt của nàng trong suốt xinh đẹp mang theo vài phần nhu tình mê người, điềm đạm đáng yêu nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần đứng đối diện.
Trương Nhược Trần nhìn chằm chằm Lâm Nính San, thản nhiên nói, “Top 4 cũng rất quan trọng với ta. Vậy đi! Ta có thể không sử dụng kiếm đánh với ngươi một trận!”