“Coong!”
Cánh tay của nàng run lên, vỏ kiếm lập tức bay ra ngoài.
“Bích thủy như đào!”
Cửu quận chúa biết Lâm Nính San là một kẻ địch mạnh, cho nên vừa ra tay đã thi triển một chiêu kiếm pháp nhân cấp trung phẩm.
Kiếm chiêu vừa ra lập tức hình thành bảy đạo kiếm ảnh, bảy đạo kiếm ảnh lại hóa thành 49 đạo.
49 đạo kiếm ảnh kết nối thành một màn nước màu xanh ngọc bích, phát ra tiếng nước chảy đè ép về phía Lâm Nính San.
Lâm Nính San vững vàng đứng tại chỗ, không nhúc nhích tí nào, ánh mắt nhìn chằm chằm thanh kiếm trong tay Cửu quận chúa.
Ngay lúc màn nước này đè ép đến trước mặt Lâm Nính San, nàng phóng khoáng đâm ra một kiếm, điểm vào trung tâm màn nước, tất cả kiếm chiêu của Cửu quận chúa lập tức vỡ nát.
“Ào ào!”
Cửu quận chúa nhanh chóng biến chiêu, kiếm pháp trở nên càng ngày càng sắc bén.
Loading...
Lâm Nính San vẫn đứng tại chỗ, cũng không chuyển bước.
Chỉ cần đâm ra một kiếm là có thể phá vỡ toàn bộ thế công của Cửu quận chúa.
Trương Nhược Trần đứng bên ngoài sân nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng thầm nghĩ, “Lâm Nính San lĩnh ngộ kiếm ý đã đạt tới cảnh giới ‘kiếm tùy tâm đi’, nhưng lĩnh ngộ kiếm ý của Cửu quận chúa còn dừng lại ở trình độ ‘gặp chiêu dùng chiêu’. Tuy cảnh giới võ đạo của hai người giống nhau, nhưng trong trận chiến chân chính thì Cửu quận chúa tuyệt đối không phải đối thủ của Lâm Nính San. Không có gì bất ngờ xảy ra, trong vòng mười chiêu Cửu quận chúa sẽ thua!”
Đúng vào lúc này, tình thế trận chiến trong giáo trường thật sự xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lâm Nính San chủ động phát động công kích, bước lên trước một bước vung vẩy cánh tay, hình thành một kiếm hoa cực lớn trong không khí.
Cửu quận chúa lập tức lùi lại, Lâm Nính San từng bước ép sát.
“Xoạt!”
Lúc kiếm dừng lại, mũi nhọn sắc bén của thanh kiếm đã dừng trước ngực Cửu quận chúa.
“Quận chúa, ngươi thua!” Lâm Nính San nói.
Cửu quận chúa thu hồi Bích thủy kiếm, đi xuống giáo trường, trong lòng vô cùng khó chịu đứng bên cạnh Trương Nhược Trần, nói, “Cửu đệ, tu vi của ta rõ ràng không hề yếu hơn nàng nhưng vì sao lại thua nhanh như vậy?”
“Kiếm ý! Tạo nghệ kiếm ý của ngươi kém nàng quá xa! Chờ ngươi cũng tu luyện tới cảnh giới ‘kiếm tùy tâm đi’, tự nhiên sẽ hiểu ra!” Trương Nhược Trần nói.
Ngay sau đó, trận luận võ thứ hai đã bắt đầu!
Hai người đứng trong võ trường lần lượt là Cố gia Cố Cách, cao thủ hạng nhất thế hệ trẻ tuổi Tư Đồ gia tộc Tư Đồ Lâm Hải.
Thực lực của hai bên chênh lệch rất rõ ràng, Tư Đồ Lâm Hải chỉ dùng ba chiêu đã một quyền đánh Cố Cách ra khỏi giáo trường.
“Trận thứ năm, Cửu vương tử Trương Nhược Trần, Bạch gia Bạch Vạn Lý.”
Trương Nhược Trần và Bạch Vạn Lý đồng thời đi vào giáo trường.
Hai vòng kiểm tra trước, có thể nói Trương Nhược Trần cướp hết danh tiếng, tạo thành sự chấn động không nhỏ cho mọi người.
Hiện tại, những võ giả tham gia kiểm tra cuối năm trước đó đều muốn biết thực lực thật của hắn mạnh đến mức nào?
Bên ngoài giáo trường, Lâm Nính San, Cửu quận chúa, Ngũ vương tử, Lục vương tử đều tập trung sự chú ý vào Trương Nhược Trần, bọn họ muốn biết một võ giả tiểu cực vị làm thế nào thắng một võ giả trung cực vị?
Thành tích của Bạch Vạn Lý xếp hạng tám trong kiểm tra đi săn Vương sơn, tu vi đạt tới Hoàng Cực cảnh trung cực vị, thậm chí có thể tay không đánh chết Man ngưu, tuyệt đối không phải là một người yếu.
“Cửu vương tử điện hạ, lúc trước ngươi nói am hiểu dùng kiếm nhất nhưng ta không am hiểu dùng kiếm. Để cho công bằng, chúng ta tỷ thí quyền cước thì thế nào?” Bạch Vạn Lý nói.
“Vậy thì so quyền cước đi!” Trương Nhược Trần tỏ ra không quan trọng nói
Bên ngoài giáo trường, rất nhiều người hơi nhíu mày, vì bọn họ biết Bạch gia am hiểu quyền pháp nhất.
Vốn tu vi của Cửu vương tử yếu hơn Bạch Vạn Lý một cảnh giới, hiện tại lại từ bỏ kiếm pháp mà mình am hiểu chắc chắn sẽ càng chịu thiệt hơn.
“Giết!”
Bạch Vạn Lý điều động toàn bộ chân khí trong thân thể, trong miệng phát ra một tiếng rống to thi triển ra võ kỹ nhân cấp trung phẩm “Sát uy quyền”.
“Ầm!”
Hắn ta đạp một chân xuống đất, đánh vỡ một chiếc bàn đá, đột nhiên lao ra đánh một quyền về phía ngực Trương Nhược Trần.
Dựa vào uy lực của võ kỹ nhân cấp trung phẩm, Bạch Vạn Lý bộc phát ra cửu ngưu chi lực, trên nắm tay tản ra một tầng vầng sáng nhàn nhạt.
Trương Nhược Trần đứng tại chỗ, hai chân hơi chìm xuống, cơ bắp chân, sống lưng, cơ bắp hai tay, đồng thời điều động lực lượng mỗi một chỗ trên dưới cả người.
“Ầm!”
Hắn đột nhiên đánh ra một chưởng, đụng thẳng vào “Sát uy quyền” do Bạch Vạn Lý đánh ra.
“Răng rắc!”
Một tiếng xương cốt đứt gãy vang lên!
“Ngươi thua!” Trương Nhược Trần lại đứng thẳng người, thản nhiên nói.
Bạch Vạn Lý đỡ cánh tay, cảm giác cả cánh tay đều mất đi lực lượng, lùi lại hơn mười bước, hơi hoảng sợ nhìn chằm chằm Trương Nhược Trần một chút, “Ngươi… Sao lực lượng của ngươi lại mạnh như vậy?”