Cửu quận chúa cũng đi ra, cười nói, “Phụ vương, lần này đi săn Vương sơn nhờ có Cửu đệ ra tay cứu giúp, nếu không rất có thể nữ nhi đã chết dưới vuốt Man thú! Hơn nữa, săn giết một con Man thú nhất giai thượng đẳng kia, nữ nhi cũng không bỏ ra quá nhiều sức lực, căn bản không giúp đỡ được gì.”
“Ha ha! Cửu nhi, ngươi nói Trọng Huyền cung thuộc về ai?” Vân Võ quận vương nhìn Trương Nhược Trần và Cửu quận chúa đều nhường cho nhau, trong lòng càng vui vẻ hơn.
Trương Nhược Trần nói, “Ta am hiểu dùng kiếm, không am hiểu dùng cung. Đại vương, ngươi ban Trọng Huyền cung cho Cửu quận chúa đi!”
Trương Nhược Trần đi ra phía trước, bắt lấy Trọng Huyền cung đưa cho Cửu quận chúa.
“Cửu đệ, ngươi…” Cửu quận chúa lại thấy vừa mừng vừa lo.
Tuy nàng rất muốn có được Trọng Huyền cung, nhưng nàng càng hiểu rõ Trọng Huyền cung căn bản không thuộc về mình.
Trương Nhược Trần thản nhiên nói, “Đây là thứ ngươi nên được, dù sao không có sự trợ giúp của ngươi, ta không có khả năng giết chết Thanh hỏa lộc! Lại nói, còn có vòng luận võ giáo trường tiếp theo, nếu ta thủ thắng trong trận luận võ, sẽ nhận được phần thưởng càng phong phú hơn.”
“Đã vậy, tỷ tỷ không khách sáo nữa. Lúc tỷ võ giáo trường, ngươi chắc chắn phải cố lên, lấy thực lực của ngươi chưa nói đến hạng nhất, top 5 vẫn có cơ hội rất lớn.” Cửu quận chúa vui vẻ nhận ất Trọng Huyền cung, một đôi tay ngọc mảnh khảnh nhẹ nhàng vuốt ve cung cốt hắc ngọc, không diễn tả được sự vui sướng.
Trương Nhược Trần đưa Trọng Huyền cung cho Cửu quận chúa, thứ nhất là vì lúc săn giết Thanh hỏa lộc, Cửu quận chúa thật sự đã ra tay giúp đỡ.
Thứ hai, thật ra hắn muốn qua lại thân thiết với Cửu quận chúa, tương đương với quen thêm một vị minh hữu, dù sao trong vương cung này hắn và Lâm phi tứ cố vô thân, dù hiện tại hắn thể hiện ra thực lực nhất định, nhưng so sánh với những cường giả võ đạo chân chính vẫn kém quá xa.
Loading...
Có thêm một vị minh hữu, tình cảnh của hắn và Lâm phi sẽ tốt hơn nhiều.
Vòng kiểm tra thứ ba, luận võ giáo trường.
Chỉ có võ giả trẻ tuổi săn giết được Man thú trong đi săn Vương sơn mới có thể tham gia vòng kiểm tra thứ ba.
Top 5 vòng kiểm tra thứ ba nhận được phần thưởng vô cùng phong phú, có cơ hội tiến vào “Man Thần trì” tu luyện.
Nếu lấy được hạng nhất, phần thưởng lại càng phong phú hơn.
Cho nên tất cả mọi người vô cùng coi trọng “luận võ giáo trường”, xoa tay muốn phát huy ra toàn bộ thực lực của mình, tranh đoạt danh ngạch top 5.
Ngũ vương tử hừ lạnh một tiếng, nói, “Cửu đệ, ngươi thật sự thâm tàng bất lộ! Chúng ta phân cao thấp trên giáo trường?”
Trương Nhược Trần nói, “Nếu thật sự gặp được trên giáo trường, vậy cũng chỉ có thể đánh một trận.”
Trương Nhược Trần cảm giác có một đôi mắt đang quan sát hắn, thế là nhìn sang, thấy Lâm Nính San đứng ở đằng xa.
Lâm Nính San thật sự rất xinh đẹp, khuôn mặt tinh xảo, môi đỏ trong suốt, dáng người tinh tế, hai chân thon dài, đứng trong đám đông lại khiến người ta có cảm giác hạc giữa bầy gà.
Lâm Nính San thật sự không ngờ Trương Nhược Trần lại trưởng thành nhanh như vậy, lại có thể săn giết được một con Thanh hỏa lộc nhất giai thương đẳng. Thật sự không thể tin nổi!
Nhưng nàng đã đạt tới cảnh giới “kiếm tùy tâm đi”, hơn nữa còn tu luyện được một chiêu kiếm pháp linh cấp hạ phẩm, nếu thật sự gặp được trên giáo trường, nàng có lòng tin đánh bại Trương Nhược Trần.
Top 10 đi săn Vương sơn không cần tham gia đấu loại, trực tiếp tiến vào trận chung kết.
22 người có thành tích xếp phía sau phải thông qua chiến đấu, quyết ra sáu vị cường giả, số người trong trận chung kết là 16 người.
Hai canh giờ trôi qua, đấu loại kết thúc, đã chọn ra sáu vị cường giả.
Lục vương tử và Cửu quận chúa đều là một trong sáu vị cường giả, cùng top 10 thiếu niên võ giả đi săn Vương sơn tiến vào trận chung kết.
“Trận chung kết, trận đầu. Cửu quận chúa Trương Vũ Hi quyết đấu Lâm gia Lâm Nính San.” Vị tướng quân mặc khải giáp vảy bạc kia nói.
Không ai ngờ rằng một trận này lại là trận quyết đấu giữa “Vương thành song diễm”, trận chiến giữa mỹ nữ và mỹ nữ tất nhiên rất đáng xem, tất cả mọi người bắt đầu mong đợi.
Lâm Nính San và Cửu quận chúa đều là tu vi võ đạo đột phá đến Hoàng Cực cảnh trung cực vị trong ba tháng gần đây, có thể nói là thực lực tương đương nhau.
Cửu quận chúa đi vào giáo trường trước một bước, trong tay ôm một thanh chiến kiếm cấp bậc Chân Vũ bảo khí màu xanh, dáng người yểu điệu, khí chất ưu nhã, đứng ở trung tâm giáo trường xinh đẹp như một bức tranh.
Sau đó, Lâm Nính San cũng đi vào giáo trường.
Cửu quận chúa khẽ nhếch miệng, nở một nụ cười, “Nính San, nghe nói ngươi đã đạt tới cảnh giới ‘kiếm tùy tâm đi’, bản quận chúa cũng muốn lĩnh giáo xem rốt cuộc ‘kiếm tùy tâm đi’ mạnh đến mức nào?”