“Thật sao?”
Trong lòng Lâm Nính San vui vẻ, nói, “Biểu ca đã khiêm tốn như thế, vậy Nính San đa tạ!”
Theo suy nghĩ của nàng, chắc chắn Trương Nhược Trần không nỡ thắng nàng nên mới chủ động đề nghị tay không tấc sắt chiến đấu với nàng.
Nhưng nàng đâu ngờ Trương Nhược Trần lại thầm nghĩ muốn thắng nàng căn bản không cần dùng kiếm.
Thanh kiếm của Lâm Nính San là một món Chân Vũ bảo khí nhị phẩm, Tinh Huy kiếm.
Chiến kiếm ra khỏi vỏ lập tức tản ra ánh sáng như ngôi sao, từng hạt ánh sáng di chuyển bên ngoài thân kiếm.
Ánh mắt Lâm Nính San trở nên sắc bén điều động chân khí trong thân thể, liên tục không ngừng rót vào thân kiếm, đồng thời kích phải một đạo minh văn hệ lực và một đạo minh văn hệ quang ở trong kiếm.
“Xoạt!”
Lâm Nính San liên tục tiến lên ba bước, mỗi một bước đều xa khoảng ba mét, chủ động xuất kiếm đâm vào ngực Trương Nhược Trần, một đóa kiếm hoa một xanh tỏa ra trong hư không.
Chỉ trong nháy mắt mũi kiếm lạnh băng đã đâm đến trước người Trương Nhược Trần.
Loading...
Lúc trước Cửu quận chúa cũng thua bởi một chiêu kiếm pháp này của Lâm Nính San, bởi vậy có thể thấy một chiêu kiếm pháp này tuyệt đối không đơn giản.
Trương Nhược Trần đạp chân, lập tức lướt ngang sang bên phải.
“Bạch!”
Lâm Nính San cũng biến chiêu theo, cánh tay lắc một cái, Tinh Huy kiếm xoáy một vòng trong hư không, trở tay đã đâm vào cổ Trương Nhược Trần.
Tinh Huy kiếm như đã trở thành một phần thân thể của nàng, hoàn toàn chịu sự khống chế của nàng, thi triển ra kiếm pháp vô cùng tinh diệu.
“Hành vân lưu thủy!”
Lâm Nính San thi triển ra một chiêu kiếm pháp nhân cấp trung cấp, liên tục đâm ra chín kiếm, mỗi kiếm nối liền một kiếm không gián đoạn chút nào.
Kiếm pháp xinh đẹp, kiếm quang dày đặc.
“Phong quyển tàn vân!”
“Vũ thu vân trụ!”
Lâm Nính San thi triển ra 13 chiêu kiếm pháp, mỗi một kiếm đều đâm vào hư không, lại không thể chạm đến góc áo của Trương Nhược Trần.
Phải biết rằng, kiếm ý của nàng đã đạt tới cảnh giới “kiếm tùy tâm đi”, giao thủ với một võ giả có tu vi yếu hơn mình, sao lại đánh mãi không xong?
“Vân khai vụ tán!”
Lâm Nính San thi triển ra một chiêu cuối cùng của bộ kiếm pháp này, kiếm chiêu thẳng thắn thoải mái, uy thế kinh người khiến Trương Nhược Trần không ngừng lùi lại, ép Trương Nhược Trần đến thẳng rìa giáo trường.
Thấy Trương Nhược Trần đã sắp lùi đến bên ngoài giáo trường.
Một ngón tay chỉ ra!
“Xoạt!”
Chỉ kiếm phá vỡ toàn bộ kiếm khí trong hư không, điểm vào ngực Lâm Nính San.
“Ầm!”
Chân khí truyền đi từ đầu ngón tay đụng vào trên người Lâm Nính San, đẩy nàng bay ra ngoài, rơi xuống mặt đất cách đó ba mét.
Trương Nhược Trần lạnh nhạt nhìn chằm chằm Lâm Nính San ngã trên mặt đất, nói, “Ngươi thua!”
Lâm Nính San ôm ngực, cắn chặt hàm răng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trương Nhược Trần, lại nắm Tinh Huy kiếm nằm dưới đất lên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo do bị sỉ nhục, nói, “Ta không thua! Trương Nhược Trần, ta tiếp tục chiến!”
Trương Nhược Trần nhẹ nhàng lắc đầu, không muốn tiếp tục tranh chấp với một bại tướng dưới tay, quay người đi ra ngoài giáo trường.
“Thiên tâm chỉ lộ!”
Ánh mắt Lâm Nính San ánh lên vẻ lạnh lùng, trong lòng oán hận, quán chú toàn bộ chân khí trong thân thể vào trong Tinh Huy kiếm, thi triển ra Thiên Tâm kiếm pháp linh cấp hạ phẩm.
Tinh Huy kiếm lập tức bắn ra một đạo kiếm quang cao một thước, tản ra một luồng kiếm khí to lớn.
Cánh tay nàng vung lên, một đạo kiếm khí dài hơn bảy mét trảm về phía Trương Nhược Trần.
Ngay lúc Lâm Nính San thi triển ra một chiêu kiếm pháp này, những võ giả bên ngoài giáo trường đều thay đổi sắc mặt.
Phải biết rằng lúc này Cửu vương tử đang đi ra bên ngoài giáo trường, Lâm Nính San lại xuất kiếm từ sau lưng, hơn nữa còn là một chiêu kiếm pháp linh cấp uy lực mạnh mẽ.
Một khi chém vào người Cửu vương tử, Cửu vương tử chắc chắn phải chết.
“Nính San, dừng tay!” Sắc mặt Lâm Phụng Tiên cũng hơi thay đổi, lập tức quát lên một tiếng.
Nếu Cửu vương tử chết dưới kiếm Lâm Nính San, Lâm gia sẽ gặp phải tai ương!
Nhưng không ai ngờ sau khi Lâm Nính San chiến bại lại còn tiếp tục ra tay.
Muốn cứu viện cũng không còn kịp nữa.
Đám người có mặt đều tưởng Trương Nhược Trần chắc chắn sẽ chết dưới kiếm của Lâm Nính San, thân thể Trương Nhược Trần phóng lên tận trời, tránh thoát kiếm khí do Lâm Nính San chém ra.
“Phi long tại thiên!”
Trương Nhược Trần bay lên giữa không trung hơn bảy mét, thân thể xoay một cái, trong miệng phát ra một tiếng long ngâm to lớn, vỗ một chưởng xuống đánh vào vai Lâm Nính San.
“Ầm!”
Cả người Lâm Nính San chấn động, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, hai chân mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Trương Nhược Trần lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Nính San ngã trong vũng máu, lắc đầu, càng thêm thất vọng với vị biểu muội này.
Lâm Phụng Tiên lập tức xông vào giáo trường, nhìn thoáng qua Trương Nhược Trần, lại nhìn thoáng qua Vân Võ quận vương sắc mặt lạnh lùng âm trầm ở đằng xa, hơi không cam lòng nói, “Đa tạ Cửu vương tử không giết.”