Quách Hàn Tuyết ngẩng đầu, có chút căng thẳng, hỏi:
- Có phải bây giờ chúng ta sẽ rời đi không?
Khương Nghị gật đầu:
- Đúng vậy, ngươi cũng biết, chúng ta tìm kiếm ở đây đã xong, ở lại cũng không có ý nghĩa gì, đợi bên ngoài Zombie tản bớt đi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này.
Đột nhiên điều gì đó hiện lên trong đầu, hắn liền hỏi tiếp:
- Chẳng nhẽ ngươi không muốn rời đi sao? Ngươi nên biết rằng bây giờ đã là ngày tận thế. Một mình không thể sinh tồn nổi đâu. Chỉ khi có nhiều người xung quanh, chúng ta mới có thể mạnh mẽ và an toàn hơn.
Quách Hàn Tuyết vội vàng lắc đầu.
- Đương nhiên không phải, ta muốn rời khỏi nơi này đã lâu... Ừm, mà trước khi rời đi, ngươi có thể cùng ta đi đến một nơi được không?
Khương Nghị ngạc nhiên:
- Ngươi muốn đi đâu?
Loading...
Quách Hàn Tuyết cúi đầu cắn môi, rồi nói tiếp:
- Ta muốn quay lại phòng tập bắn cung. Có một số thứ rất quan trọng với ta, ta nhất định phải lấy lại!
Khương Nghị thoáng dừng lại nhìn cô một lát, đột nhiên cười nói:
- Ta tưởng có chuyện gì lớn ấy chứ? Được rồi! Nếu ngày mai có thể rời đi, chúng ta sẽ đi đến phòng tập bắn cung trước tiên!
Quách Hàn Tuyết trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc:
- Thật sao?
Khương Nghị gật đầu:
- Đương nhiên. Nhắc mới nhớ, ta đi học lâu như vậy cũng chưa từng đến phòng tập bắn cung, ở đó chắc có rất nhiều vũ khí phải không?
Quách Hàn Tuyết tự tin gật đầu.
- Ừm, những thứ khác không nói, nhưng riêng đội bắn cung của chúng ta đã có hơn hai mươi cây cung tên có độ bền dây cao!"
Hai mắt Khương Nghị sáng lên. Ngoại trừ đồ ăn, thứ quan trọng nhất trong ngày tận thế là gì? Chắc chắn là vũ khí rồi.
Một vũ khí tiện dụng có thể cứu mạng vào những thời điểm quan trọng.
Lấy Khương Nghị làm ví dụ, mặc dù hắn có được năng lực thần kỳ, nhưng nếu không có thanh Đao Cắt Sọ, dù năng lực của hắn có thần kỳ đến đâu cũng sẽ trở thành khẩu phần ăn ngon miệng cho Zombie.
Nghĩ tới đây, Khương Nghị lập tức quyết định điểm đến tiếp theo của mình chính là nhà thi đấu của Đại học Bách Khoa!
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Quách Hàn Tuyết mới yên tâm đi tắm rửa.
Mặc dù hiện tại không có người dám uống nước trong vòi nữa, nhưng là người sở hữu dị năng, lviệc phải dùng nước lạnh đối với Quách Hàn Tuyết không phải là vấn đề lớn.
Trước đây cô không dám, nhưng bây giờ biết mình sẽ không bị nhiễm độc qua Zombie phổ thông, cô cũng không còn quá lo lắng nữa. Sau một ngày mệt mỏi Quách Hàn Tuyết đặt mình xuống giường đi ngủ sớm, còn Khương Nghị tiếp tục công việc gác đêm.
Bước đầu khám phá năng lực của bản thân được coi là ổn thỏa, Khương Nghị dựa vào cửa sổ, dùng ánh trăng để quan sát những thi thể đang chuyển động trong khuôn viên im lặng chết chóc. Thỉnh thoảng, một vài tiếng gầm của Zombie và tiếng hét cuối cùng của những người sống sót được vang vọng lại từ xa...
“Không biết bây giờ tình hình trong căng tin rốt cuộc như thế nào rồi. Giai Tư có được ăn uống đầy đủ không? Chắc hẳn không còn Zombie nào đột nhập vào đâu nhỉ...”
Khương Nghị vò đầu, càng lúc càng nóng lòng muốn trở lại căng tin. Hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục như thế sẽ không ổn nên buộc mình không được suy nghĩ lung tung, thò tay vào ba lô định lấy một chai nước, nhưng khi lấy ra thì phát hiện cuốn nhật ký của Trần Giai Tư.
Khương Nghị khựng lại một lúc, định nhét nó về chỗ cũ, nhưng có lẽ vì nhớ Giai Tư quá nên Khương Nghị như bị ma xui quỷ khiến lật mở cuốn nhật ký ra, mong có thể dùng cuốn nhật ký này để nguôi nỗi nhớ mong bạn gái đang đợi hắn quay về.
“Ngày 25/6, quyết định của mình quả thực đúng đắn. Buổi dạy kèm của gia hỏa đó thực sự rất tốt và đã đỗ vào trường Đại học Bách Khoa Long Tỉnh! Kết quả rất hài lòng. Chẳng phải đã nên kết thúc tại đây rồi sao...”
“Ngày 28/6, hôm nay hắn nói với mình cũng nộp đơn vào Đại học Bách Khoa Long Tỉnh. Mình thật sự bị cứng họng, những lời muốn nói cũng khó mà thốt ra được. Ôi trời, sao hắn lại có thể ngu ngốc như vậy? Với điểm số cao chót vót như thế rõ ràng có thể vào một trường đại học tốt hơn, thật là ngu ngốc mà...”
“Ngày 15/8, không ngờ rằng việc hắn học cùng trường đại học với mình lại thoải mái như vậy. Hắn có thể giải quyết mọi rắc rối cho mình. Mọi người trong ký túc xá đều ghen tị với mình lắm nha…”
“Ngày 12/11, thật sự không ngờ trong trường lại có nhiều tài nguyên tốt như vậy, sớm biết mình đã không tiết lộ chuyện có bạn trai. Hôm qua hắn thế mà không chủ động đề nghị giúp mình mua đồ cơ đấy. Nhóm Mỹ Lệ đều có người mua cho.” (1)
“Ngày 18/1, hắn hẳn là muốn gặp bố mẹ mình, sao có thể được, mình không muốn đưa hắn về nhà. Xem ra không thể trì hoãn được nữa. Sau Tết, mình phải đá hắn mới được…”
“Ngày 20/5, hôm nay mình nổi cáu một trận lôi đình với hắn. Hừ, dám cho mình leo cây cơ đấy, đã thế còn hại mình bị mắc mưa! Nếu không phải hắn hứa mua mỹ phẩm mới thì mình đã làm lớn chuyện rồi. Có điều mãi đến bây giờ mình chẳng bào được gì từ hắn, thế mà còn muốn cưới mình? Tốt nhất là mình nên đá hắn sớm, đợi sau khi nhận được quà đã. Tiền bối mà Mỹ Lệ giới thiệu cho mình thực sự rất đẹp trai, nghe cô ấy kể nhà tiền bối làm nghề khai thác mỏ, rất giàu có… Viết đến đây thôi, tự nhiên thấy hơi chóng mặt, có lẽ bị cảm rồi…”
Khương Nghị vẻ mặt vô cảm lật từng trang nhật ký trong tay, ngón tay đang cầm cuốn sổ miết chặt đến nỗi trở nên trắng bệch.
Đọc xong trang cuối cùng, hắn bình tĩnh cất cuốn nhật ký đi, đánh thức Quách Hàn Tuyết dậy trực, sau đó cứ thế trèo lên giường nằm quấn chăn kín mít ngủ thiếp đi...
Nhìn thấy Khương Nghị cuộn tròn người như một con cuốn chiếu, Quách Hàn Tuyết không khỏi ngáp một cái, không biết có phải là ảo giác hay không, lúc cô được hắn đánh thức, không khí xung quanh dường như lạnh xuống vài độ.
Khương Nghị quấn người trong chăn cố gắng nhắm mắt lại, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy ra từ khóe mắt...
Đau lòng đến mức trái tim như bị xé nát, Khương Nghị dùng sức ấn vào ngực mình.
Hắn từng xem phim truyền hình đến đoạn nhân vật bị đả kích dữ dội luôn cảm thấy biểu cảm của diễn viên có vẻ hơi cường điệu, nhưng hóa ra đều là thật, cảm giác đau lòng thực sự rất khó chịu!
Khương Nghị cảm thấy trái tim mình như bị vỡ thành từng mảnh. Hắn đã cố gắng dán chúng lại với nhau, nhưng mỗi khi nghĩ đến những kỷ niệm vui vẻ với cô, hắn lại bị mấy dòng trong cuốn nhật ký nghiền nát!
- Khương Nghị, Khương Nghị!
Quách Hàn Tuyết nhìn đồng hồ, cuối cùng không nhịn được phải đi tới gọi hắn dậy, nhưng có lay người thế nào Khương Nghị vẫn nằm yên bất động, không đáp lại cô.
Quách Hàn Tuyết đột nhiên trở nên lo lắng. Mấy ngày nay ở chung với nhau, Quách Hàn Tuyết rõ ràng biết Khương Nghị cảnh giác cỡ nào. Bình thường chỉ cần cô gây ra một tiếng động rất nhỏ, hắn sẽ lập tức tỉnh lại!
- Khương Nghị, mau dậy đi, đã đến giờ ăn sáng rồi!
Quách Hàn Tuyết có chút lo lắng, mạnh mẽ lôi chăn bông ra khỏi người Khương Nghị. Một luồng nhiệt từ trong chăn tràn ra, khiến Quách Hàn Tuyết nhất thời choáng váng. Cẩn thận quan sát một hồi, cô lập tức nhận ra Khương Nghị ở dưới chăn có gì đó không ổn!
Lúc này Khương Nghị toàn thân nóng hầm hập, hô hấp gấp gáp, sắc mặt đỏ bừng. Cả người hắn cuộn tròn như quả bóng, Quách Hàn Tuyết mặc dù đã bỏ chăn ra khỏi người nhưng hắn vẫn không tỉnh dậy, chỉ càng co rúm lại...
- Khương Nghị, ngươi làm sao vậy?
Quách Hàn Tuyết nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng sợ hãi, vội vàng đẩy Giang Nghị mấy cái, nhưng liền bị hơi nóng trên người hắn truyền ra làm cho hốt hoảng! Cho dù không có nhiệt kế, Quách Hàn Tuyết cũng biết Khương Nghị bị sốt!
Ngẩn người một lúc, Quách Hàn Tuyết lập tức tỉnh táo lại, vội vàng lục lọi trong các ngăn hộp để lấy ra túi thuốc đã sắp xếp ngày hôm qua, bên trong tìm thấy thuốc hạ sốt!
Cô vụng về nhét nó vào miệng Khương Nghị, không quan tâm đến việc hành động có hơi thô bạo, sau đó ép hắn uống nửa chai nước mới thuận lợi nuốt viên thuốc thành công!
Quần áo của Khương Nghị ướt đẫm mồ hôi! Quách Hàn Tuyết không còn cách nào khác, đành phải đem Khương Nghị đang hôn mê bất tỉnh chuyển sang giường của mình, do dự hồi lâu, cô đỏ mặt quyết định cởi hết quần áo của hắn ra...
(1) Ngày 11/11 là lễ hội mua sắm lớn ở Trung Quốc.