Chương 32
Nhưng thứ cô không nhìn thấy là hai hạt ánh sáng mờ ảo nhỏ bay ra từ hai Zombie trên mặt đất và bắn vào ngực cô. Còn Khương Nghị đang hồi hộp quan sát thuộc tính của bản thân đôi mắt đã sáng rực lên, quả nhiên, giá trị kinh nghiệm của hắn thực sự tăng lên 0,7 dù chẳng cần tốn chút sức nào.
Dù không được nổi một điểm nhưng điều đó chứng tỏ rằng trong chế độ tổ đội, đồng đội thực sự có thể tăng điểm kinh nghiệm cho hắn!
Về phần Quách Hàn Tuyết có nhận được điểm kinh nghiệm hay không, Khương Nghị tạm thời không thể biết được. Nhưng điều khiến hắn có chút lo lắng là mặc dù đã giết chết hai Zombie nhưng trong ba lô của hắn lại không có vật phẩm mới nào xuất hiện! Chẳng lẽ Zombie bị đồng đội giết không thể tạo ra vật phẩm?
Nếu suy đoán này là đúng thì đối với hắn lại có chút bất lợi.
Nhưng Khương Nghị cũng không quá lo lắng vấn đề này, trên thế giới hiện tại nhiều nhất chính là quái vật Zombie, tuyệt đối không thể nào tiêu diệt hết được. Hắn cũng không tự đắc tới nỗi cho rằng một mình mình có thể quét sạch Zombie.
- Thấy thế nào, cảm giác dễ chịu chứ!
Nhìn Quách Hàn Tuyết còn đang thở hồng hộc, Khương Nghị mỉm cười bước tới. Trong mắt Quách Hàn Tuyết hiện lên một tia xảo trá, đột nhiên giẫm lên chân hắn khi Khương Nghị đến gần. Không ngờ Quách Hàn Tuyết lại làm ra chuyện trẻ con như vậy.
- Ối đa… đau... đau quá! Cô thật tàn nhẫn Trời ơi, sưng tấy lên rồi!
Khương Nghị ngồi dưới đất không ngừng xoa chân! Quách Hàn Tuyết kiêu ngạo hất mái tóc dài của mình rồi nói:
Loading...
- Hừ, xem ngươi còn dám bắt nạt ta hay không, đây chính là hình phạt dành cho ngươi!
Khương Nghị ngồi trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn bộ dáng trẻ trung xinh đẹp của Quách Hàn Tuyết, không khỏi mỉm cười. Song, rất nhanh liền khôi phục lại như ban đầu, hắn cười toe toét nhảy lò cò:
- Không dám đâu, đại tiểu thư, chúng ta tiếp tục đi!
Quách Hàn Tuyết có chút xấu hổ khi nhìn thấy Khương Nghị có vẻ đau đớn, và cô cũng biết hắn làm vậy là vì muốn tốt cho cô!
Không thể phủ nhận, ý thức chiến đấu của cô quá yếu, phương pháp của Khương Nghị quả thực có thể khiến cô trong thời gian rất ngắn trưởng thành nhanh chóng! Vì thế dù miệng vẫn cự cãi, nhưng Quách Hàn Tuyết vẫn kiên quyết hoàn thành các trận chiến giết chóc hết lần này đến lần khác!
Còn Khương Nghị nhìn điểm kinh nghiệm tăng lên vùn vụt, không khỏi nhếch mép cười thầm...
Nhưng mà cái chuyện không làm đòi có ăn cũng kết thúc nhanh chóng, khi Quách Hàn Tuyết và Khương Nghị vẫn còn lưu luyến dư vị chiến thằng mới bất ngờ nhận ra Quách Hàn Tuyết đã giết chết toàn bộ Zombie ở tầng một...
Nhìn Quách Hàn Tuyết lúc này trông không còn gọn gàng nữa, toàn thân lấm lem vết bẩn, mặt và tóc đều dính đầy máu do giết Zombie!
Khi nghe Khương Nghị nói rằng quá trình huấn luyện đã kết thúc, toàn bộ cơ thể cô như được thả lỏng khỏi trạng thái căng thẳng! Quay đầu lại nhìn thấy những cái xác ở hành lang mới kinh ngạc nhìn vào tay mình.
- Tất cả những điều này đều do tôi làm sao?
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng không có cung tên, mà cô có thể tiêu diệt Zombie ở tầng một chỉ bằng một chiếc rìu, hơn nữa lại không hề bị tổn hại gì! Nhưng người còn sốc hơn cô chính là Khương Nghị, tuy mặt không chút biểu cảm nhưng Khương Nghị lại cảm thấy như bị đánh mạnh một cái!
Theo thống kê sơ bộ, không tính số lẻ, Quách Hàn Tuyết kỳ thực đã thu được cho hắn 8 điểm kinh nghiệm! Điều này có nghĩa là cô ấy đã một mình giết khoảng 20 con Zombie...
Đây không phải thủ đoạn lợi dụng địa hình để gian lận giống Khương Nghị! Mỗi con trong số 20 Zombie này đều đối mặt với Quách Hàn Tuyết mà không có bất kỳ hạn chế nào, khi nhiều nhất thậm chí còn tới tận 5 con.
Nhưng cứ như vậy, dưới sự dẫn dắt, gợi ý của hắn, Quách Hàn Tuyết thực sự đã giết chết lũ Zombie hết lần này đến lần khác mà không gặp nguy hiểm gì...
Vẻ mặt nhìn có vẻ bình thản như nước, nhưng sâu thẳm trong lòng lại đang nổi sóng to, gì vậy chứ, sức chiến đấu của một cô gái sao lại mạnh hơn hắn nhiều tới vậy!
Mặc dù hiện tại tốc độ Khương Nghị rất nhanh, nhưng xét về tổng thể hắn kém Quách Hàn Tuyết không chỉ một hai điểm. Hơn nữa, sở trường của cô không phải là cận chiến. Ưu điểm của mình không bằng nhược điểm của người khác, làm gì có người đàn ông nào không bị tổn thương lòng tự trọng cơ chứ!
Quách Hàn Tuyết sau khi biết được tình hình chiến đấu của mình rất hưng phấn, còn vừa thu thập vật tư vừa nhảy nhót tung tăng. Ngược lại Khương Nghị nhìn có chút bơ phờ, miệng liên tục lẩm bẩm như trúng tà…
Có thể tìm thấy bao nhiêu vật dụng trong toàn bộ tòa nhà ký túc xá? Nhìn những chiếc túi đặt gần như kín cả một căn phòng, Khương Nghị thực sự bị sốc không hề nhẹ. Quả nhiên, đàn ông không cẩn thận và tỉ mỉ như phụ nữ. Quách Hàn Tuyết luôn có thể tìm thấy vật dụng hữu ích trong những căn phòng mà hắn đã lục soát.
Những thứ cô tìm được kiểm sơ bộ gồm có thức ăn cho hai người đủ để sinh tồn trong nửa tháng, hàng trăm bộ quần áo thích hợp cho việc vận động, hơn 200 cục sạc dự phòng không rõ còn điện hay không và nhiều thiết bị điện nhỏ tưởng chừng không cần thiết lại rất hữu ích,… những thứ kể trên chỉ là một phần nhỏ trong số vật tư vừa được thu thập mà thôi!
Sau khi sắp xếp xong mọi thứ, hai người đều cảm thấy kiệt sức. Nhưng nhìn thu hoạch đầy phòng, cả hai bất giác quay sang nhìn nhau cười một cách vô thức.
Có bạn đồng hành cảm giác thật khác biệt, không cần thiết phải gồng mình căng thẳng, Quách Hàn Tuyết nhanh chóng bắt đầu chuẩn bị bữa tối, trong khi Khương Nghị tiếp tục phân loại, tổng hợp vật tư. Nguồn cung cấp của họ bây giờ rất dồi dào nên không cần phải tiết kiệm!
Suy cho cùng, nhiều thứ như vậy, bọn họ không thể nào mang hết đi được. Chỉ riêng hơn 200 cục sạc dự phòng đã nặng trên 250kg rồi, mang theo thôi cũng khiến tay cả hai mỏi rã rời.
Cuối cùng, hai người quyết định mỗi người sẽ nhét đồ đầy hai chiếc cặp sách, những món đồ còn lại sử dụng được bao nhiêu thì cứ dùng, khi rời đi sẽ để lại, sau này nếu có cơ hội quay lại lấy cũng không muộn.
Cũng vào lúc này, Quách Hàn Tuyết mới biết được Khương Nghị nói không gian của hắn chỉ có thể chứa vật phẩm do chính mình tạo ra, đối với những vật phẩm bình thường này không có chút phản ứng nào, cô không khỏi ném về phía hắn ánh mắt “khinh thường”, điều này khiến cho hắn có chút ủy khuất...
Sau khi soạn ra những chiếc có chất lượng tốt và dung lượng lớn trong số tất cả các bộ sạc dự phòng, hắn liền sử dụng lượng điện còn lại trong các cục sạc dự phòng khác để sạc cho chúng, kế đó Khương Nghị bắt đầu phân loại các thiết bị nhỏ có thể sử dụng cổng sạc dự phòng để sạc!
Một vài chiếc điện thoại di động không khóa, một vài chiếc đèn nhỏ hoặc đèn pin cầm tay...
Chỉ cần còn dùng được thì hắn đều cất vào túi. Về quần áo, ngoài trang phục nam ít ỏi, hắn chỉ có thể dựa theo dáng người của Trần Giai Tư để cất đi một vài bộ đồ thể thao còn mới cho cô! Cuối cùng, thấy trong túi vẫn còn một chút chỗ trống, Khương Nghị đã cố gắng nhét thêm kem đánh răng, sữa rửa mặt và những vật dụng khác càng nhiều càng tốt!
Cuối cùng, hắn cẩn thận nhét một lọ nước hoa đắt tiền vào túi, nghĩ đến vẻ mặt của Trần Giai Tư khi nhìn thấy hắn mang quà về cho mình, Khương Nghị không khỏi cười khúc khích một mình…
Quách Hàn Tuyết cầm mì ăn liền nhìn thấy cảnh tượng đó cũng phải thốt lên
- Này, trông ngươi cười như tên ngố vậy, đang nghĩ gì thế!
Khương Nghị ho hai lần để che đậy sự xấu hổ.
- Không có gì đâu! Mau ăn thôi...
Quách Hàn Tuyết bối rối nghiêng đầu, nhưng không tiếp tục truy hỏi. Sau khi cả hai im lặng thưởng thức bữa tối ngon lành, như thường lệ mỗi người lại “tráng miệng” thêm một cốc cà phê!
Quách Hàn Tuyết có chút do dự liếc nhìn Khương Nghị, hắn nhận ra điều gì đó bèn không nhịn được đặt chiếc cốc trong tay xuống:
- Sao vậy?