Dịch giả: Nguyên Dũng
Khương Nghị thở hắt ra một hơi, hắn biết có thế nào cũng không tìm được thi hạch bèn bất đắc dĩ lắc đầu:
- Thôi bỏ đi, chắc là sẽ không tìm được đâu!
Quách Hàn Tuyết nhìn thấy Khương Nghị chỉ mới ban nãy ngay cả đứng còn không vững, vậy mà bây giờ đã đứng thẳng dậy như không có chuyện gì, cô không khỏi sửng sốt:
- Sao ngươi lại đứng lên?
Khương Nghị đảo mắt nói:
- Bởi vì ta uống thuốc!
Quách Hàn Tuyết lắc đầu.
- Không thể như thế được, loại thuốc nào hiệu quả như vậy!
Khương Nghị thở dài, quả thực sự thay đổi của hắn khó có thể dùng lẽ thường để nói dối. Quách Hàn Tuyết là đồng đội của hắn, sau này sẽ còn gặp nhau dài dài, nếu bây giờ hắn lừa dối cô và sau này bại lộ, chỉ e sẽ còn rắc rối hơn gấp nhiều lần.
Loading...
- Đây là do năng lực của ta làm đấy, sau khi giết Zombie, năng lực của ta sẽ biến thi hạch thành thuốc chữa bệnh. Ta cũng vừa phát hiện ra thôi.
Khương Nghị suy nghĩ một chút, quyết định thành thật với đồng đội.
Suy cho cùng, nếu ngay cả tới đồng đội cũng không thể tin tưởng thì năng lực bản thân có được sẽ càng khiến hắn trở nên sợ đông sợ tây hơn mà thôi.
Nghe Khương Nghị thẳng thắn đáp lại như vậy khiến Quách Hàn Tuyết chấn kinh vô cùng. Cô tận mắt nhìn thấy Khương Nghị từ trong túi áo mỏng manh lấy ra một chai nước sạch, đột nhiên hỏi:
- Khương Nghị, ngươi không phải là có một hệ thống trò chơi đấy chứ?
Khương Nghị bất lực ôm đầu:
- Có lẽ là không. Ta biết rõ đây là năng lực của mình, không phải loại hệ thống xuyên không hay trọng sinh. Nhưng ta cũng không thể giải thích chi tiết. Nói thật, năng lực của ta giống như ngươi, cũng đang trong quá trình khám phá.
Quách Hàn Tuyết mở Nước Suối Thiên Đường uống một ngụm, hai mắt lập tức sáng lấp lánh:
- Trời ơi, ngon quá! Năng lực của ngươi thật tuyệt vời. Ta thực sự ghen tị với ngươi vì có năng lực hữu dụng như vậy!
Khương Nghị bĩu môi:
- Ta mới là người phải ghen tị với năng lực của ngươi. Ngươi có biết rằng nhờ khả năng này mà ta suýt bị nó lừa chết không!
Nói rồi hắn tóm tắt lần đầu khi có được năng lực và bị tình trạng thể lực “âm” như thế nào...
Quách Hàn Tuyết nghe xong phải cố nhịn cười, trong bụng cũng có chút hả hê vì Khương Nghị cũng thật xui xẻo, nhưng bên cạnh đó cô cũng lo lắng cho hắn, dù gì khi so ra cô vẫn có vẻ may mắn hơn khi có được năng lực Phong hệ!
Suy cho cùng, sức mạnh của cô đủ để tự bảo vệ bản thân ngay từ đầu, và sự xuất hiện của dị năng không làm suy yếu thể chất của cô mà còn được nâng cao lên rất nhiều. So với cô, khả năng của Khương Nghị sẽ khiến bất cứ ai cũng khó có thể vượt qua giai đoạn đầu một cách an toàn.
Có thể tưởng tượng hồi đầu khi mới thức tỉnh Khương Nghị đã gặp nguy hiểm cỡ nào!
Sau khi hai người trải qua những hiểu lầm trước đó cũng như giải thích và nói chuyện một hồi, trao đổi với nhau về khả năng của mình, cả hai đều cảm thấy tin tưởng nhau hơn.
Năng lực của Khương Nghị đúng là rất mạnh mẽ, nhưng nó cũng có vô cùng nhiều giới hạn. Thậm chí còn có rất nhiều “hố sâu” mà chính hắn cũng chưa phát hiện ra, nói không chừng một ngày nào đó, Khương Nghị sẽ bị chính năng lực của mình lừa chết...
Nghĩ tới đây, Quách Hàn Tuyết liền tự tin vỗ ngực:
- Yên tâm, có ta ở đây rồi, về sau nhất định sẽ không để ngươi bị thiệt nữa!
Khương Nghị nhìn thoáng qua “đỉnh núi” trập trùng, không khỏi phàn nàn:
- Ngươi? Thôi cho ta xin, lúc nãy ta xém chút bị thiệt trong tay ngươi rồi!
Quách Hàn Tuyết hơi khựng lại, thấy cô không hiểu, Khương Nghị không khỏi thở dài:
- Ngươi không biết năng lực Phong hệ của mình vốn rất mạnh, nhưng ý thức chiến đấu của ngươi lại kém sao! Mấy lần tấn công trước đó của ngươi ta suýt nữa bị thương, thôi thì không tính. Nhưng mới đây, trong khi đó ngươi biết rõ mũi tên thường không thể đả thương Zombie cấp cao mà vẫn không chịu thi triển mũi tên dị năng. Thật tình ta cũng không hiểu tại sao ngươi có thể làm Chủ tịch Câu lạc bộ bắn tên cơ đấy!
Nghe mấy lời phàn nàn từ Khương Nghị, Quách Hàn Tuyết cảm thấy mặt mình đỏ bừng lên như phát sốt. Quả thực, hành động của cô trước đây thực sự rất tệ! Nếu như có được một nửa dũng khí và tinh thần chiến đấu của Khương Nghị thì với năng lực mạnh mẽ của bản thân, cô sẽ không bao giờ để con Zombie đó có cơ hội đến gần mình!
Quách Hàn Tuyết vẫn cứng cổ nói lại:
- Ừ thì ta cũng chỉ là một cô gái mà thôi, đánh giết đâu phù hợp với ra chứ!
Khương Nghị chỉ nhún vai:
- Vậy thì cô nói chuyện mới mấy vị Zombie “lịch thiệp” nhé, để xem chúng có vì chuyện cô là con gái mà thả cô đi không!
Quách Hàn Tuyết ủy khuất cúi mặt xuống:
- Ta cũng đâu muốn, nhưng cứ mỗi lần phải chiến đấu tinh thần lại bị hoảng loạn, ta cũng không biết phải làm sao!
Khương Nghị vỗ vỗ vai cô, nụ cười mang chút gian tà:
- Đừng lo, để ngươi có thể trở thành cộng sự đáng tin cậy của ta, sau này ta sẽ huấn luyện ngươi!
Quách Hàn Tuyết khẽ rùng mình lạnh gáy, kỳ quái nhìn hắn:
- Ngươi muốn làm gì!
Nhìn Quách Hàn Tuyết đang muốn rút lui chạy trốn, Khương Nghị tóm lấy cô cười nói:
- Đương nhiên là để ngươi chiến đấu, học cách sử dụng dị năng của mình!
Nói rồi hắn mặc kệ Quách Hàn Tuyết phản kháng, một mực kéo cô đi về phía tầng một…
- Không được rút lui, nhìn thẳng vào khuôn mặt của Zombie! Xác định vị trí ngươi muốn tấn công, ra tay phải thật quyết đoán!
Mười phút sau, khuôn mặt Quách Hàn Tuyết tái nhợt cầm chiếc rìu chữa cháy chuyên dụng mà Khương Nghị đưa cho mình, nhìn trân trối vào hai con Zombie vừa được Khương Nghị thả ra…
Không phải cô chưa từng giết Zombie, mà trong những trận chiến trước đó, ngoài việc dựa vào kỹ năng bắn cung siêu phàm của mình, còn dựa vào dị năng vô song mới bảo toàn tính mạng.
Bây giờ cung đã gãy, dị năng cũng tiêu hao gần như cạn kiệt. Quách Hàn Tuyết tứ chi có chút yếu ớt, không khỏi muốn quay người bỏ chạy mặc dù biết mình không cần lo lắng bị virus lây nhiễm.
Đáng tiếc Khương Nghị căn bản không cho cô cơ hội làm vậy!
Bởi vì ở tầng một có đại sảnh nên ký túc xá không nhiều, sau khi Khương Nghị xác định số lượng Zombie hắn liền dứt khoát thả ra hai con lao về phía Quách Hàn Tuyết!
Quách Hàn Tuyết gào thét, không ngừng né tránh, vốn dĩ dị năng Phong hệ của cô nhanh hơn người bình thường! Ngay cả Khương Nghị hiện đang ở tốc độ 13 điểm, cũng không thể nắm bắt được chuyển động của cô.
Đáng tiếc, Zombie có bản năng là săn mồi nên dù cho Quách Hàn Tuyết có nhanh đến đâu, cô vẫn luôn có thể bị chặn lại trong hành lang chật hẹp này.
- Khương Nghị, tên khốn kiếp, mau tới cứu ta!
Quách Hàn Tuyết gấp gáp gọi, cầm cây rìu miễn cưỡng chống đỡ lấy cánh tay Zombie.
Khương Nghị chỉ đứng ở phía sau cười lớn, hắn ôm lấy thanh Đao Cắt Sọ trong tay mà không có ý định giúp đỡ.
- Cẩn thận, cẩn thận móng tay của nó! Đúng vậy, trốn sang bên trái! Chém nó đi, ôi, sao ngươi ngốc thế…
Khương Nghị không những không giúp đỡ mà còn liên tục bình luận về hành động của Quách Hàn Tuyết.
Quách Hàn Tuyết vừa tức giận vừa có chút sợ hãi, nhưng cô lại không thể làm gì được hắn:
- Khương Nghị thối, cứ chờ đấy, đợi khi sức mạnh dị năng của ta khôi phục!
Mạnh miệng là thế nhưng trước mắt vẫn phải giải quyết Zombie đã, sau một hồi vật lộn Quách Hàn Tuyết cuối cùng cũng sống sót sau cuộc vây hãm của hai Zombie.
Sau cuộc chiến cô mới dần dần bình tĩnh lại và tập trung tinh thần lực để suy nghĩ, cô phát hiện ra khả năng uy hiếp của Zombie phổ thông đối với mình thấp đến mức đáng thương.
Ngay cả khi không có cung tên, Quách Hàn Tuyết vẫn có thể giết chúng một cách dễ dàng!
Quả nhiên, sau khi tiếp thu “gợi ý” của Khương Nghị, Quách Hàn Tuyết đã nhanh nhẹn né tránh vòng vây của hai con Zombie, cúi xuống thoát ra khỏi vòng tay chực vồ lấy mình của chúng, sau đó quay người đá vào chân Zombie khiến nó mất đà ngã nằm trên mặt đất!
Con Zombie còn lại quay lại muốn cắn Quách Hàn Tuyết, nhưng cô nhanh chóng dùng rìu tấn công, bổ một đường bén ngọt vào đầu, dứt khoát mạnh mẽ như đốn củi!
Con Zombie ngã xuống đất không ngóc đầu lên nổi, còn con trên mặt đất ban nãy còn chưa kịp đứng dậy đã bị Quách Hàn Tuyết thừa thắng xông lên, dùng rìu chém thẳng vào cổ quái vật đang vùng vẫy trên mặt đất...
Quách Hàn Tuyết thở hổn hển, cuối cùng giải quyết xong hai con Zombie.