Nham Kiều cúi đầu nhìn xem nữ nhân yếu đuối đáng thương này.
Lưu Uyển Hề vẩn mang theo ân hận vì sai lầm mấy mươi năm trước của mình, luôn dằn vặt bởi vì mình mà hại tông môn tổn thất nặng nề.
Hơn mười năm nàng chịu đả kích thật lớn, làm hại sư phụ tẩu hỏa nhập ma mà chết, hại sư muội phải tự mình gồng gánh tông môn hơn mười năm vất vả.
Cho nên nữ nhân này bề ngoài tuyệt mỹ như vậy, nhưng trong nội tâm lại yếu đuối cùng khổ sở làm người ta thương tiếc.
Nham Kiều nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của nữ nhân, ôn nhu nói “Không nên tự dằn vặt mình nữa, hiện tại Tinh Nguyệt Tông cũng đã vượt xa năm xưa, Thanh Thu cùng Di Dạ cũng đã không còn trách ngươi, thật tốt mà an tâm làm nữ nhân của ta là được”
Tiết Thanh Thu nghe vậy cũng thật sâu thở dài, vị sư tỷ này đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy, oán khí của nàng với tỷ ấy cũng đã tiêu tan rất lâu rồi, nhẹ giọng an ủi “Sư tỷ, ngươi nghe Nham Kiều, hiện tại thật tốt tu luyện, Tinh Nguyệt Tông chúng ta tài nguyên hiện tại hơn xa so với thời kỳ đó quá nhiều, đừng mãi băn khoăn quá khứ”
Nhìn xem sư tỷ yếu đuối thần sắc còn mang theo ủy khuất, nàng nhịn không được bồi thêm một câu “Ngươi nếu không chịu khó tu luyện, sau này đều không thể chịu đựng được Nham Kiều sủng ái bao lâu, hắn sẽ chán ghét ngươi”
“Phốc...” Nham Kiều bị Tiết Thanh Thu lời nói bất ngờ làm cho không chuẩn bị kịp, ho khan liên tục.
Lưu Uyển Hề thì khuôn mặt trong nháy mắt đỏ như quả đào chín, ngượng ngùng mà dựa vào ngực Nham Kiều làm đà điểu.
Nhưng nàng vẩn biết sư muội nói là thật đấy, Tiết Thanh Thu đều tại Nham Kiều mạnh mẽ phía dưới mà chỉ biết thất thần rên rỉ đấy, nếu nàng yếu đuối như hiện tại, đoán chừng đều chịu không được bao lâu.
Loading...
“Nếu không hiện tại luyện tập một chút” Nham Kiều cảm nhận giai nhân mềm mại trong ngực, hơi có ý động nói.
“Ân” Lưu Uyển Hề nhỏ bé mà nhu thuận gật đầu.
Tiết Thanh Thu thì không có nàng ngại ngùng như vậy, khóe mắt kiều mị mà liếc Nham Kiều một mắt, trượt xuống cởi bỏ đai lưng của Nham Kiều, nhìn xem thô to dương căn đã kình thiên, nàng hô hấp hơi thô trọng.
Ngửi phía trên nam tử khí tức nồng đậm, nàng mở ra miệng nhỏ mà ngậm lấy, chiếc lưỡi tại trên long đầu mà liếm láp.
“Hô” Nham Kiều cảm thấy mình tiến vào ấm áp mềm mại, sảng khoái mà dựa lưng vào ghế dài.
Bàn tay trên cơ thể Lưu Uyển Hề nhẹ động một chút, lập tức quần áo của nàng rơi lả tả xuống nền, lộ ra mê người thân hình, trắng nõn da thịt, ngực sữa càng là quy mô đồ sộ, mê người lắc lư tỏa ra yêu mị khung cảnh.
Bàn tay tại nàng trên núi tuyết mềm mại xoa nắn, một tay đi xuống phía dưới, trượt qua âm mao rậm rạp của nàng, ngón tay tìm tới khê cốc đã ướt đẫm mật dịch mà vuốt ve lấy.
“Ân…chậm…miện hạ…thiếp…sướng quá… a...a...” Lưu Uyển Hề bất lực mà rên rỉ, hai tay vòng lấy cổ Nham Kiều mà tham lam hôn lấy, môi lưỡi quấn nhau.
Không biết qua bao lâu, bên trong phòng ngủ của Tiết Thanh Thu.
“Bại hoại…không biết nhẹ…nhàn…một chút với sư tỷ...a...a...a” Tiết Thanh Thu một bên chịu lấy Nham Kiều thô to quá phận dương căn mãnh liệt trừu dập, mật huyệt bị thao nước văng tung tóe, một bên trách móc lấy Nham Kiều.
Nham Kiều cưng chiều nhìn nàng mê ly khuôn mặt vong tình, một bên mãnh liệt cắm vào bên trong mật huyệt khít chặt của nàng, ôn nhu nói “Ta đã rất nhẹ nhàng, là do Uyển Hề đạt đến cực khoái mới ngủ thiếp đi mà thôi, nam nhân ngươi vẫn biết phân tắc”
Tiết Thanh Thu không còn lên tiếng nổi nữa rồi, nàng lúc này chỉ biết ôm thật chặt Nham Kiều, cố gắng dùng mật huyệt bao lấy dương căn của hắn.
Từ mật huyệt khoái cảm truyền đến quá mức mãnh liệt, đánh sâu vào linh hồn để nàng chỉ biết thất thần mà ân ân rên rỉ lấy.
...
Hơn một giờ sau, nhìn xem mê ly mà thất thần Tiết Thanh Thu, Nham Kiều đưa nàng cùng bên cạnh đã vừa từ mơ màng tĩnh lại Lưu Uyển Hề ôm vào trong ngực.
“Phu quân, thiếp hạnh phúc lắm” Lưu Uyển Hề bị hắn ôm chặt trong ngực, ánh mắt như tràn ra xuân thủy mà nhìn hắn, nỉ non.
“Nếu hạnh phúc, thì sau này không được bi quan về quá khứ nữa, nếu không ta sẽ không vui đấy” Nham Kiều trên môi đỏ của nàng hôn lấy, nữ nhân này yếu đuối tâm hồn hiện tại đã hoàn toàn dựa vào hắn, làm cho hắn vô cùng thương yêu nàng.
“Ân, về sau chỉ cần phu quân bên cạnh, thiếp đều sẽ vui vẻ đấy” Lưu Uyển Hề cảm nhận mật huyệt chứa đầy dương tinh của hắn, thấy được trên tay ngọc hàn băng giới chỉ, nàng nhu tình mật ý khẽ than, híp lại ánh mắt mà an tâm nghỉ ngơi.
“Thật biết dỗ dành nữ nhân”
Đợi nàng ngủ chốc lác, Tiết Thanh Thu từ thất thần tỉnh lại, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nham Kiều, híp mắt mà lầm bầm.
Nhìn xem đôi mắt đã nhiều hơn rất nhiều tình ý của nàng, Nham Kiều nội tâm hơi động, cười cười nói
“Ta chỉ muốn Uyển Hề không đau khổ vì quá khứ nữa thôi, cũng giống như mong muốn ngươi hoàn toàn chỉ nghĩ về ta vậy”
Nghe hắn chân tình nói như vậy, Tiết Thanh Thu ánh mắt mang theo một tí áy náy, rồi thay bằng nhu tình mà chủ động hôn lên miệng hắn, hồi lâu mới tách ra
“Nham Kiều, cho ta một chút thời gian, một chút nữa thôi, thì tâm trí này của ta đều chỉ thuộc về ngươi, tin tưởng ta”
“Ân, ta tin tưởng ngươi” Nham Kiều ôm chặt nàng cơ thể thơm ngát, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Tiết Thanh Thu cũng thật chặt mà dựa sát vào lòng nam nhân này, những kỷ niệm khi xưa trong đầu dần dần mờ nhạt đi rất nhiều, nội tâm thầm than
“Có lẽ không bao lâu nữa, tâm trí của ta sẽ bị ngươi hoàn toàn che kín… như vậy cũng thật tốt, đến lúc đó Thanh Thu tất cả đều chỉ vì quân”
Khóe miệng nàng không tự chủ hiện lên ngọt ngào ý cười, tựa vào vai nam nhân duy nhất này của nàng mà an tâm chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, Giáo Hoàng Điện, Nham Kiều quay về lúc Bỉ Bỉ Đông các nàng vẩn còn xem lấy sự vụ của Võ Hồn Điện, hiện tại hậu cung nhỏ của hắn đều đã quen với việc này.
Đi đến bên cạnh Thiên Nhận Tuyết tiểu mỹ nhân nay, tại trên môi đỏ của nàng hôn một ngụm, ôm lấy tuyệt thế giai nhân này vào lòng cười hỏi “Hiện tại đã quen thuộc?”
Thiên Nhận Tuyết hạnh phục mà tựa vào lòng hắn, vui vẻ cười “Ân, muội hiện tại rất nhiều sự tình đều có thể tự phê duyệt lấy rồi”
“Hừ, vừa về chỉ biết lấy Tuyết nhi của ngươi mà thôi” Thanh Liên liếc mắt kiều hừ
“Đúng đấy” Thủy Băng Nhi cùng Độc Cô Nhạn cũng một bộ ủy khuất gật đầu.
Nham Kiều cười cười mà tuần tự ôm hôn Thanh Liên, Độc Cô Nhạn, Thủy Băng Nhi từng người, trêu đến các nàng hạnh phúc cười toe toét
“Làm sao có thể, đều rất nhớ các ngươi đấy”
“Hừ, như vậy còn tạm được”
Độc Cô Nhạn hài lòng ngạo kiều nói.
Nham Kiều tại các nàng bên cạnh an ủi thật lâu một lúc, đợi đến các nàng hài lòng, mới đi đến bên cạnh một mực chỉ ở một bên ôn nhu theo dõi hắn Bỉ Bỉ Đông.
Hắn đem nàng đặt trên đùi, cúi người mà hôn lấy thật sâu, rất lâu hai người mới tách a.
“Chỉ rời đi chưa đến một ngày, thật sự có nhớ nhiều như vậy sao” Bỉ Bỉ Đông kiều mị liếc phu quân của mình cười khẽ
“Làm sao không nhớ được cơ chứ” Nham Kiều lại tại nàng trên mềm mại khuôn mặt hôn nhẹ, cười nói
“Chiến ngẫu lấy về từ Linh Châu đã có thành quả chưa
Nham Kiều nhớ đến Quỷ Mị bắt lấy Tề Trường Sinh mang về võ hồn thành đã khá lâu, không biết kết quả như thế nào.
“Tiến triển vẩn rất thuận lợi, chỉ cần qua một thời gian nữa, không cần hắn, chính người của chúng ta cũng có thể nắm giữ hạch tâm lý niệm bên trong nó” Bỉ Bỉ Đông hưởng thụ tựa vào lòng hắn mà nói nhỏ.
“Chiến ngẫu thành quả rất khả quan đấy, nếu thật sự áp dụng được vào chiến đấu, thực lực chúng ta sẽ tăng mạnh một đoạn lớn” Thanh Liên ngồi sát bên cạnh Nham Kiều cũng vui vẻ đồng ý.
“Nhưng theo báo cáo, Tề Trường Sinh tên kia cũng có mấy lần không an phận, nhưng vì người của chúng ta nhìn thật kỹ, đều không thành công đây” Độc Cô Nhạn cũng phụ họa.
“Muội nghĩ tốt nhất sau khi tự mình nắm giữ hết lý niệm, tốt nhất trực tiếp trừ đi cho bớt lo” Thiên Nhân Tuyết mắt hiện lên sát khí đề nghị.
“Ta cũng đã dặn dò Quỷ Mị rồi, nếu một khi hết tác dụng thì sẽ loại bỏ ngay, dù sao tên đó vẫn rất nguy hiểm đấy” Nham Kiều buồn cười mà vuốt lấy mái tóc vàng óng của nàng mà nói.
Mấy nữ nhân còn lại cũng không có ý kiến gì, các nàng tại bên cạnh Nham Kiều luôn nhu thuận vô cùng, nhưng lại không bao giờ có suy nghĩ nhân từ mà để lại hậu hoạn cả.
“Nham Kiều, muội vừa học được một món rất mới lạ, đêm nay muội chính tay làm cho huynh ăn” Thủy Băng Nhi hưng phấn mà chạy đến đằng sau lưng Nham Kiều, tay ngọc từ phía sau ôm cổ hắn mà nói.
“Ồ, vậy ta phải thật tốt thưởng thức mới được a, dù sao Băng nhi của chúng ta lần đầu vào bếp mà” Nham Kiều ngẩn đầu hôn nàng một cái, vui vẻ nói
“Nàng đều cố gắng học mấy ngày nay, ngươi có phúc hưởng thụ” Bỉ Bỉ Đông cũng cười cho muội muội mình đánh cái quảng cáo.
“Thành quả là làm cho phòng bếp mấy ngày nay gà bay chó chạy” Độc Cô Nhạn lại cười gập cả lưng mà đâm đao.
“Tức chết ta rồi” Thủy Băng Nhi xấu hổ mà cùng Độc Cô Nhạn đánh thành một đoàn.
Nham Kiều ôm lấy Bỉ Bỉ Đông, hai bên là Thiên Nhận Tuyết cùng Thanh Liên dựa sát mà vào, đều ý cười mà nhìn hai nàng đùa giỡn lấy.
Mai mắn Hồ Liệt Na tiểu hồ ly này đang bế quan, nếu không tình hình càng thêm rối loạn rồi.
Nhưng mà bầu không khí như vậy lại làm cho Nham Kiều rất hạnh phúc đấy, chỉ khi về đây thì tâm trạng của hắn mới có thể buông lỏng thật sự.
“Sư công… ngươi quay về cũng không …không kêu người ta một tiếng...chán ghét...”
Đêm khuya, Hồ Liệt Na tại trên thân Nham Kiều không ngừng di động lên xuống, vừa rên rỉ vừa trách móc
Một đôi ngực sữa mê người của nàng lắc lư giữa không trung, trong mắt đều là hơi nước.
Bên dưới hồng hào mật huyệt chặt chẽ đang bị thô to dương căn chen đầy, liên tục ra ra vào vào làm cho nàng linh hồn đều như muốn bay khỏi cơ thể.
Vì chìm sâu vào khoái cảm, sau lưng nàng vậy mà xuất hiện một chiếc đuôi hồ ly xinh xắn, phối hợp với toàn thân trắng nõn mê người, càng làm cho nàng thêm mị hoặc chúng sinh.
Mà xung quanh còn lại các kiều thê khác đều đã bị Nham Kiều thỏa mãn lấy mà ngủ thật say.
Nham Kiều hai tay nắm lấy eo nhỏ của nàng, nhìn xem vong tình mà hầu hạ hắn Hồ Liệt Na, buồn cười “Là do Na nhi bế quan, làm sau lại trách ta rồi”
“Hừ… ta không biết…đêm nay ta...ta... muốn ép khô ngươi...cái...này thối sư công...ân...ân”
Hồ Liệt Na hai tay đặt trên ngực Nham Kiều, nhiệt tình mà nhấp lấy cái mông đầy đặn, mê ly nỉ non.
Mật huyệt phun ra nuốt vào to lớn dương côn, mật dịch ồ ạt mà chảy xuôi, nàng hiện tại trong đầu duy nhất chỉ có hình ảnh của Nham Kiều mà thôi.