logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Ta hít sâu một hơi, có chút giật mình mà nói:

- A! Không có gì! Ta chỉ là thấy nơi này cảnh đẹp lại tràn đầy linh khí nên vô cùng háo hức với thế giới này thôi!

Cơ thể của ta dần bay lên trên không trung:

- Linh khí dồi dào như vậy các tiên pháp của thế giới thứ ba phàm nhân tu tiên vô cùng phù hợp để phát huy tác dụng. Hiện tại ta có thể phi hành trên trời thoải mái rồi! Ha ha ha ha!

Vụt vụt.

Trên bầu trời một thân ảnh bay lượn trong gió mát hướng về một môn phái hùng vĩ trên một ngọn núi phía xa:

- Chính Dương Tông! Ta đến đây!

...

Bên trong Chính Dương Tông lúc này ta đang đứng trước Ngô trưởng lão, bên cạnh người là một phụ nữ trung tuổi xinh đẹp, thân hình đẫy đà, ngực to, mông nở khuôn mặt ánh lên đường nét nghiêm trang. Nàng là Anh Thư phu nhân, thê tử của Ngô trưởng lão.

Chỉ thấy lão già Ngô trưởng lão này nhìn về phía ta mà tức giận nói:

Loading...

- Diệp Thần! Ngươi có biết tội hay không? Ngươi lần này làm hỏng việc của chúng ta, nếu như không phải có Triệu Khôn là người thông minh liều mình mang thần dược trở về thì đan dược của chúng ta chẳng phải đã bị ngươi biếu không cho Thanh Vân Môn rồi hay sao?

Ở phía bên cạnh Anh Thư phu nhân dung nhan xinh đẹp cũng thở dài mà nói:

- Diệp Thần à! Mặc dù ta là thê tử của Ngô Trưởng Lão, từ trước đến nay trong tông môn nhìn con rất thuận mắt vì con luôn hành hiệp trượng nghĩa được mọi người quý trọng. Nhưng việc này nương cũng không thể giúp đỡ được con rồi! Tình lữ của con là Cơ Ngưng Sương cũng đã biết việc này, bây giờ nàng ta rất thất vọng về con. Hơn thế nữa, nàng là Huyền Linh chi thể quý giá, hai các con cơ bản là không hợp nên ta nghĩ con nên chuẩn bị tinh thần. Ta đã khuyên bảo nàng cùng với con chấm dứt mối lương duyên khập khiễng này.

Ta nhíu mày:

- Ồ! Anh Thư phu nhân! Người hình như lo quá xa về việc của ta rồi đấy!

Ngô trưởng lão nhìn ta cười khinh miệt:

- Diệp Thần! Ngươi không nhìn lại bản thân mình đi! Đừng nói rằng ngươi là một tội đồ, dù cho những gì ngươi nói là sự thật, ngươi lập đại công thì đã sao? Ngươi bây giờ thân mạng trọng thương bị người phế hết tu vi, nhìn qua hoàn toàn lành lặn nhưng tu vi không còn, bị rớt xuống ngưng khí cảnh tầng thứ nhất. Một phế vật như ngươi làm sao có thể xứng đáng với Cơ Ngưng Sương mang trong mình Huyền Linh chi thể, là thiên tài được môn phái trọng điểm bồi dưỡng cơ chứ?

Đoạn Ngô trưởng lão phất tay một cái bay đến trước mặt ta một phong thư mà lạnh lùng nói:

- Đây là lệnh trục xuất ngươi! Diệp Thần! Kể từ giờ phút này ngươi không còn là đệ tử của Chính Dương Tông chúng ta nữa!

Ta nghiêng đầu nhìn Ngô trưởng lão mà nói:

- Ngô trưởng lão à? Ngươi... Thậm chí là còn trục xuất ta ra khỏi môn phái?

Ngô trưởng lão hừ lạnh:

- Thế nào? Tiểu tử phế vật? Ngươi có ý kiến gì sao?

Ở bên cạnh lão Anh Thư phu nhân cũng thở dài:

- Diệp Thần à! Mặc dù ta rất thương con nhưng hiện tại tu vi của con đã bị phế, ở lại nhìn thấy Cơ Ngưng Sương ngày càng phát triển trong khi bản thân trở thành phế vật của tông môn không phải là càng đau lòng sao? Hiện tại thông tin con bị phế tu vi trở thành phế vật đã lan truyền ra toàn tông môn khiến hết thảy mọi người đều coi thường. Nương nghĩ để con rời khỏi tông môn cũng là một quyết định tốt!

Ta nhìn về phía của Anh Thư phu nhân mà nói:

- Anh Thư phu nhân! Trước nay con vẫn luôn tôn kính đối với người hay nói đúng hơn là tôn kính với hai vợ chồng người cùng môn phái. Không ngờ hiện tại ta một lòng vì môn phái trả giá, ngược lại bị hai người và môn phái đối xử như vậy! Ha ha ha ha! Thật là nực cười, một lời nói ta là phế vật, hai lời nói ta là phế vật! Tốt! Để ta cho hai người các ngươi biết thế nào mới là phế vật!

Rầm! Rầm!

Chỉ thấy ta trong phút chốc lướt tới trước mặt của Ngô trưởng lão khiến cho ông sợ hãi mà thốt lên:

- Diệp Thần! Ngươi muốn làm gì?

Ngô trưởng lão thấy ta lướt tới trước mặt thì giận dữ mà tung đòn ra ngoài, kết quả chưởng lực mạnh mẽ bị ta dễ dàng phá giải. Trong thoáng chốc bị ta nhấn đầu gục xuống, một chân giẫm lên trên mặt.

Ta cười lớn:

- Ha ha ha ha! Không phải lão nói ta là phế vật sao? Hiện tại mau nhìn xem Ngô trưởng lão cao cao tại thượng của Chính Dương Tông đang bị một phế vật như ta giẫm chân lên mặt như thế nào này! Ha ha ha ha!

Ngô trưởng lão run rẩy, trợn mắt lên, ở dưới chân của ta vừa sợ hãi, vừa tức giận mà nói:

- Diệp Thần! Không! Không thể nào? Ngươi làm sao có thể có được thực lực này! Ngươi rõ ràng là đã bị phế hết tu vi, chỉ là một tên nhóc ngưng khí tầng một thấp kém! Tại sao đạo pháp lại đáng sợ như vậy?

Ta di di chân lên mặt lão:

- Lão già! Bản tọa đã là cường giả nhập đạo, một chút tiểu xảo nho nhỏ đã lừa được đám hậu bối các ngươi rồi! Hiện tại trước mắt ngươi đang bị ta giẫm ở dưới chân không tiếp nổi một chiêu chẳng phải là câu trả lời rõ ràng nhất rồi hay sao? Trong mắt của các ngươi ta là rác rưởi...

Nói đoạn ta di chân mạnh hơn mà gằn lên từng chữ:

- Nhưng trong mắt của ta...lũ các ngươi ngay cả rác rưởi cũng không bằng!

Ở bên cạnh Anh Thư phu nhân thấy vậy thì sợ hãi. Nàng bám lấy ta mà van xin:

- Diệp Thần! Con... Con làm gì vậy? Mau thả phu quân của ta ra!

Ta nhẹ đẩy tay một cái:

- Cút!

Anh Thư phu nhân lập tức ngã sóng soài trên nền nhà. Chân dài hiển lộ, mặt đẹp sợ hãi, ngực lớn thở phập phồng:

- Diệp Thần! Con...con... đây là... Muốn làm phản sao? Chính Dương Tông này chính là nơi con lớn lên từ bé mà chính hai vợ chồng ta dạy dỗ đệ tử các con trưởng thành nha! Hiện tại con vậy mà dám chống lại chúng ta, làm việc bất kính với trưởng lão của bang phái như vậy hay sao?

Ta lạnh nhạt trả lời:

- Hai người các ngươi muốn hãm hại ta, đuổi ta ra khỏi sư môn, tính toán thật là tốt. Nếu không phải bản tôn có thực lực sợ rằng đã bị đám rác rưởi các ngươi ám toán rồi! Anh Thư phu nhân! Hiện tại ta sẽ phế đi tu vi của Ngô trưởng lão khiến cho chồng của ngươi trở thành một phế nhân bị cả môn phái khinh bỉ, chịu đựng những điều mà các ngươi nhìn thấy khi ta mất tu vi phải chịu đựng...các ngươi thấy thế nào?

Ngô trưởng lão hiện ra ánh mắt sợ hãi. Khuôn mặt trung niên lắc đầu nhìn thiếu niên đang giẫm lên mình bắt đầu có sự kính sợ:

- Diệp Thần! Đừng! Đừng! Diệp Thần à! Ta... Ta biết lỗi rồi! Đừng phế tu vi của ta! Bây giờ nếu như ta mất đi tu vi sẽ bị tước bỏ danh hiệu trưởng lão, trở thành một phế vật bị mọi người khinh bỉ. Ta... Ta không thể chịu đựng được sự khinh miệt này! Ta. Ta... Là một trưởng lão của môn phái, là Ngô trưởng lão cao cao tại thượng! Xin đừng phế bỏ tu vi của ta! Đừng!

Ta cười lớn, hất hàm về phía của Anh Thư phu nhân đang nằm sóng soài nhìn về phía ta sợ hãi mà nói:

- Muốn ta tha cho ngươi cũng được! Vậy phải để cho Anh Thư phu nhân đây, cũng là vợ của ngươi phải vén váy lên hầu hạ cho ta thỏa mái! Ngươi thấy thế nào?

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn