logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Anh Thư phu nhân nghe vậy đựng bật dậy:

- Hồ Đồ! Diệp Thần! Con như vậy thật đúng là quá ngông cuồng rồi! Giữa chúng ta là mối quan hệ như thế nào chứ? Điều này làm sao có thể xảy ra?

Ngô trưởng lão ở bên dưới cũng nhìn lên ta mà gằn giọng:

- Diệp Thần! Ngươi có thể giẫm lão phu dưới chân nhưng không được sỉ nhục lão phu như vậy! Chúng ta thà chết cũng không để cho ngươi đạt được ý nguyện!

Ta xoa xoa lên đầu của Ngô trưởng lão mà cúi xuống nói:

- Ồ! Ngươi chết cũng tốt! Nhưng sao không nghĩ thử xem mất đi trợ lực của ngươi trong môn phái tương lai của Anh Thư phu nhân đây sẽ đi về đâu. Đường đường là vợ của một trưởng lão cao cao tại thượng đi đến đâu cũng được chúng đệ tử kính nể. Ngươi chết rồi, hơn thế nữa còn bị một phế vật như ta ra tay thử hỏi ngươi chết, tiếng mất cuộc đời của nàng sẽ như thế nào?

Ngô trưởng lão nghe ta nói vậy thì bắt đầu có chút lo lắng, mà Anh Thư phu nhân thì càng là run rẩy. Nàng thực sự cũng không dám nghĩ đến tương lai sau này của mình sẽ tồi tệ thế nào nếu như chuyện này xảy ra.

Ta tiếp tục chỉ chỉ trên người của lão:

- Hơn thế nữa ta nhìn thấy trên người ngươi có rất nhiều thương thế ẩn. Ha ha! Ta nghĩ ngươi chắc hẳn đã sử dụng thần dược của môn phái để chữa thương cho mình vì thế nên mới nghĩ kế ám hại ta như vậy. Ngươi chỉ cần trục xuất ta ra khỏi sư môn, sau đó nói rằng ta đã bị ám hại, thần dược cũng mất vậy thì việc này coi như xong rồi. Có điều thật đáng thương, cái thứ thần dược rác rưởi này của các ngươi không thể chữa được thương thế cho ngươi. Xem như ngươi tốn công vô ích! Ha ha ha ha! Có điều nếu như Anh Thư phu nhân đây làm cho ta hài lòng. Chút thương thế cỏn con này ta có thể giúp ngươi chữa trị!

Ngô trưởng lão và Anh Thư phu nhân nghe vậy hai mắt nhìn nhau đều thốt lên kinh ngạc:

Loading...

- Diệp Thần! Sao ngươi biết! Ngươi thực sự có thể chữa trị được hay sao?

Ta nhếch mép:

- Có gì mà không làm được chứ? Chỉ là bị ma hỏa xâm nhập mà thôi. Hơn thế nửa còn là quỷ hỏa thấp kém nhất! Nếu ngươi không tin, vậy tốt trước ta chữa trị cho ngươi!

Ta bỏ vào trong miệng của Ngô trưởng lão một viên đan dược. Nhìn thấy thần dược lấp lánh lão nhẹ nuốt xuống, ánh mắt không giấu nổi sung sướng mà nói:

- Ha ha ha ha! Vậy mà có thể chữa khỏi rồi! Ta... Ta khỏi bệnh rồi! Hiện tại không còn lo lắng cảnh giới vì bệnh tật mà xuống dốc nữa! Thật quá tốt rồi! Diệp Thần à! Là ta trước đó đã có lỗi với ngươi! Ngươi yên tâm! Sau này ta ở trong tông môn nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật nhiều!

Ngô trưởng lão nhìn lên phía ta càng ngày càng thuận mắt, bệnh tình của lão sau khi nuốt thần dược không có tác dụng trong lòng vô cùng phiền muộn. Đó cũng là lý do muốn trút giận lên ta, cảm thấy ta mang về thần dược không có tác dụng gì hiện tại còn là phế vật nên tìm cách đuổi đi cho bớt chướng mắt. Thật không ngờ ta lại là người có thể dễ dàng chữa khỏi bạo bệnh của lão. Làm sao mà lão không vui mừng cho được.

Chỉ thấy ta tiếp tục dùng lực dí chân vào mặt lão:

- Ồ! Ngô trưởng lão! Hình như ngươi đã quên mất thỏa thuận giữa chúng ta! Thứ ta cần đâu phải là sự nâng đỡ từ một tên trưởng lão phế vật như ngươi! Thứ ta cần vẫn là muốn hưởng thụ thê tử xinh đẹp Anh Thư phu nhân của ngươi kia kìa?

Ngô trưởng lão nghe ta nói vậy ta thì bừng tỉnh lại, nhìn ta cố gắng lắc đầu nói:

- Diệp Thần! Ngươi có thể thay đổi điều kiện được không? Ngươi giúp ta như vậy, chỉ cần không phải là nàng, thứ gì ta cũng đáp ứng! Nàng là thê tử của ta, hơn thế nữa tính ra cũng là sư nương của ngươi. Ngươi làm sao có thể làm việc đó được!

Ta hừ lạnh, dùng lực vào chân đè mặt lão xuống:

- Hãm hại ta không thành hiện tại liền nói chuyện tình thân sao? Nói cho ngươi biết, ta có thể chữa khỏi nan bệnh của ngươi. Chuyện khó như vậy ta còn làm được. Phế tu vi của một trưởng lão như ngươi mà nói đối với ta không là gì cả. Ngươi muốn thử không?

Đoạn ta quay sang Anh Thư phu nhân nói:

- Anh Thư phu nhân! Hiện tại phu quân của người đã được ta chữa khỏi bệnh, không những nan bệnh tiêu trừ mà tu vi sau này còn tăng mạnh. Địa vị trong môn phái cũng càng là vững chắc. Có điều nếu như Anh Thư phu nhân đây từ chối không làm theo yêu cầu của ta. Vậy thì xin lỗi! Con chỉ có thể tiếp tục công việc báo thù của mình. Khiến cho Ngô trưởng lão đây trở thành một phế vật khiến cho cả môn phái chê cười rồi. Chồng người từ trưởng lão đầy tương lai trở thành một phế vật bị ruồng bỏ, điệu vị cao quý trưởng lão phu nhân này của người sợ rằng cũng không còn nữa rồi! Ha ha ha ha! Có vén váy lên hay không, cái này vẫn là do Anh Thư phu nhân tự mình lựa chọn. Ai bảo các người hãm hại ta trước. Hiện tại cũng đừng trách ta trả thù.

Anh Thư phu nhân nhìn vào mắt ta mà nói:

- Diệp Thần! Thật sự muốn nương vén váy lên sao? Lẽ nào... Lẽ nào con thật lòng muốn trả thù bằng cách này!

Ta day day chân khiến cho Ngô trưởng lão ở bên dưới rên la sợ hãi nhìn vào mắt của Anh Thư phu nhân nói:

- Đừng nhiều lời nữa! Chỉ cần cho con biết rốt cuộc người có làm hay không?

Ở phía bên dưới Ngô trưởng lão lắc đầu hét lên:

- Không! Không được! Phu nhân! Không được nghe theo lời của Diệp Thần hắn! Chuyện này không thể nào! Nàng là thê tử của ta! Là sư nương của hắn! Làm sao có thể để cho Diệp Thần hắn khi nhục được! Ưm ưm!

Đang trong lúc Ngô trưởng lão đang hét lên thì bị ta dùng chân chèn bịt miệng lại mà quát:

- Im mồm!

Đoạn ta giơ tay lên, từ từ hướng xuống mà nói:

- Nếu các người đã quyết tâm như vậy thì ta ra tay cũng được!

Bỗng lúc này một âm thanh yếu ớt xen lẫn không cam lòng vang lên:

- Khoan đã!

Ta quay sang nhìn thấy Anh Thư phu nhân quay mặt đi chỗ khác, thở dài mà nói:

- Ta đồng ý làm tất cả! Chỉ mong ngươi không làm hại đến chàng. Diệp Thần! Sư nương sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời của con...! Ta...

Trong ánh mắt mở lớn và cái đầu đang cố gắng lắc của Ngô trưởng lão, đứng trước ánh mắt chăm chú và thèm thuồng của ta, Anh Thư phu nhân quay mặt đi chỗ khác, hai má ửng hồng xinh đẹp vì xấu hổ, từ từ vén chiếc váy dài của mình lên.

...

Chiếc quần lót màu trắng tinh lộ ra dưới làn váy dài, cặp đùi trắng tinh mềm mại và hấp dẫn. Ta đặt bàn tay lên vuốt nhẹ vào khe đùi của Anh Thư phu nhân, cảm giác mềm và mát lạnh. Anh Thư phu nhân khẽ cắn môi run rẩy. Đây là lần đầu tiên có người khác ngoài chồng nàng động tới nơi mẫn cảm này.

Bàn tay ta miết dọc khe đùi, chạm nhẹ lên chiếc quần lót màu trắng. Hơi nhấn nhẹ một chút. Anh Thư phu nhân khẽ rên lên một tiếng, tay cầm váy vén lên có vẻ không vững, điệu bộ xấu hổ vô cùng.

Ta cười lớn, cúi xuống vỗ vỗ lên mặt của Ngô trưởng lão đang bị ta giẫm chân mà nói:

- Ha ha ha ha! Ngô trưởng lão! Người nhìn thấy chưa? Anh Thư phu nhân! Vợ yêu của ngài đang vén váy cho ta thoải mái ngắm nhìn cái quần lót của nàng kìa! Ha ha ha ha! Vợ của ngài hôm nay mặc một chiếc quần lót màu trắng nha! A a! Thật là mềm mại! Ý ta là... Không biết là cái quần lót này mềm mại hay là thứ bên trong đó mềm mại, hoặc là nói cả hai đều mềm mại đây này! Ha ha ha ha!

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn