“ Không làm gì, chỉ là bản cô nương cảm thấy vui”, Hoàn Nhan Bình đắc trí nhăn cái mũi Ngọc tinh xảo, tuy nhiên cảm thấy mình đã làm hắn đau, nàng không nhịn được le lưỡi, nhẹ nhàng xoa xoa vết thương của hắn: “ Tỷ phu, có phải ngươi rất đau”
“ Nói nhảm, ngươi để ta cắn ngươi một cái thử xem ngươi có đau không”, Tống Thanh Thư trừng nàng liếc một chút.
“ Được... được ngươi cắn ta đi”, ai ngờ Hoàng Nhan Bình trực tiếp xoắn tay áo lên, đem cánh tay trắng nõn ngả vào trước mặt hắn.
“ Ách, ngươi thừa biết ta không cắn ngươi, ngươi còn giả bộ” Tống Thanh Thư buồn bực nói ra.
“ Hì hì, vẫn là tỷ phu sợ ta đau lòng” bất ngờ hai tay nàng ôm lấy cổ hắn, thuận thế gối đầu vào ngực hắn.
“ Tỷ phu”
“ Uhm?”
“ Thực sự rất đau à”
“ Ừm!”
“ Ta giúp ngươi thổi một chút nha” Hoàn Nhan Bình nói song liền đứng lên, nâng cái miệng nhỏ nhắn lại gần bờ vai hắn thổi nhẹ.
Loading...
Làn hơi của thiếu nữ lan toả làm cho nhịp tim hắn đập càng lúc càng nhanh, khoảng cách gần như vậy hiển nhiên nàng cũng cảm nhận được, một nét ửng đỏ dần dần hiện trên khuôn mặt nàng, tuy vậy nhưng nàng vẫn không lùi bước, ngược lại còn cuối đầu thấp hơn, bờ môi nàng như khẽ chạm vào da thịt hắn.
Lúc này cổ họng Tống Thanh Thư có chút khát khô, đây không phải là lần đầu hắn gần với phụ nữ, nhưng tuyệt thay Hoàn Nhan Bình vẫn cho hắn cảm giác như là lần đầu được chạm vào một nữ tử.
Đột nhiên trong vô thức hắn nói ra: “ Được rồi, được rồi...ta không sao, dạng này còn ra thể thống gì”
“ Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì”, vừa dứt lời thân thể Hoàn Nhan Bình liền trượt lên người hắn, đầu nàng cách mặt hắn rất gần, cứ như vậy ánh mắt hai người nhìn nhau: “ Tỷ phu ngươi cũng không cần giả vờ, trong thời gian này không biết là ngươi vô tình hay cố ý câu dẫn ta”
“ Thật vậy sao ngươi suy nghĩ nhiều rồi” Lần này Tống Thanh Thư như muốn tìm cái lỗ mà chui vào, xem ra kỹ năng của hắn quá kém, ngay cả một tiểu cô nương cũng không gạt được.
“ Người ta...người ta còn chưa ngại, ngươi ngại cái gì” sắc mặt Hoàn Nhan Bình càng lúc càng đỏ nhưng ngược lại trong lòng nàng lại chứa đựng cảm giác vui sướng.
“ Lúc ta còn bé khi được ngươi cứu, lúc ấy ta đã âm thầm hạ quyết tâm khi lớn lên nhất định sẽ gả cho ngươi, ai ngờ Phụ Hoàng lại đem tỷ tỷ gả cho ngươi, nếu là người khác ta tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng tỷ tỷ từ nhỏ đã thương ta như vậy, ta không thể cùng nàng tranh giành, huống chi ta biết được tỷ tỷ cũng rất thích ngươi, nên ta đành phải đem phần tâm tình này cất dấu trong tâm.
Những năm này ta ở cùng ngươi và tỷ tỷ, thấy hai người hạnh phúc, như thế là cũng đầy đủ đối với ta rồi, lúc đầu tâm ta đã như mặt nước không một chút gợn sóng, tuy nhiên trước đó không lâu ta bỗng phát giác được hình như ngươi đối với ta có chút ý đồ, trong nội tâm ta vừa cao hứng vừa sợ hãi.”
“ A!” Tống Thanh Thư vừa khóc dở cười, vì tán gái mà chính mình đã nhảy xuống vực, còn hút cả máu độc, kém chút là tán mệnh, kết quả là nàng vẫn xem hắn là tỷ phu của nàng.
“ Cho đến bây giờ ta thấy ngươi vì cứu ta mà quên luôn bản thân mình, ta rốt cuộc mới nghĩ thông suốt, không cần cất dấu tâm tư đối với ngươi”.
Lúc này ánh mắt nàng đã rưng rưng vài giọt nước mắt, chậm rãi cuối đầu, bờ môi ướt át, mềm mại đã khẽ chạm vào môi hắn.
Từ trước đến giờ Tống Thanh Thư không tự khoe mình là một bậc chính nhân quân tử, trước mỹ sắc tâm không loạn. Sở dĩ trước đó hắn xa lánh Hoàn Nhan Ca Bích là vì sợ nàng phát hiện ra sơ hở, làm bại lộ thân phận thì sẽ không có cách nào cứu bọn người Tống Viễn Kiều.
Nhưng đối với Hoàn Nhan Bình thì tuyệt nhiên không có vấn đề này, nàng cùng Đường Quát Biện tuy rất quen thuộc, nhưng không giống với tỷ tỷ nàng từng là nương tử của Đường Quát Biện, bởi vậy hắn không sợ nàng nhìn ra sơ hở gì, huống chi hắn đang muốn lấy thuốc giải Yên Chi Túy trên người nàng, hiện tại nàng đang chủ động ôm ấp yêu thương, hắn sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Về phần Hoàn Nhan Bình vẫn xem hắn là tỷ phu của nàng, cứ mỗi lần nhớ tới là Tống Thanh Thư lại có chút cảm giác áy náy, nhưng hiện tại cảm giác kích thích lại chiếm ưu thế hơn.
“ Dù sao Đường Quát Biện trước khi chết đã đem nữ nhân cùng tài sản của hắn đều giao cho ta, Hoàn Nhan Bình theo một ý nghĩa nào đó cũng là nữ nhân của hắn.” Tống Thanh Thư tự an ủi chính mình, suy nghĩ vừa hiện lên một cái rồi biến mất, hắn liền đắm chìm trong bờ môi thơm ngọt của nàng.
Bờ môi nàng vụng về hôn lên môi hắn, nhưng chính sự vụng về này lại là điểm hấp dẫn nam nhân. Tống Thanh Thư tùy ý thưởng thức bờ môi thơm mộng như Cam Điềm của nàng. Hắn cảm thấy toàn thân khô nóng chỉ hận không thể cho tay vào trong ngực nàng mà tự do xoa nắn.
Phát hiện bàn tay Tống Thanh Thư luồng vào trong vạt áo, Hoàn Nhan Bình bất chợt giật mình, theo sau đó là cảm giác ngại ngùng, có chút sợ sệt, đôi khi lại là khác vọng,...bị quá nhiều cảm xúc chi phối nàng còn chỗ nào chú ý tới đối phương đang thừa cơ lấy đi thuốc giải Yên Chi Túy.
Đã lấy được thuốc giải, nhưng hương thơm và khí tức của thiếu nữ, cộng thêm Hoàn Nhan Bình dường như đang muốn dâng hiến hết thảy, tâm chí hắn lúc này trống rỗng muốn thu tay lại nhưng lạ thay bàn tay lại cứ như không theo ý hắn.
Lúc này.
Hoàn Nhan Bình đã không ngừng động tình, nàng kìm chế cảm tình của mình nhiều năm như vậy bây giờ hết thảy đều được phóng thích, bây giờ nàng không cần biết mình là ai, không còn muốn suy nghĩ đến hậu quả, không cần nghĩ phải đối mặt với tỷ tỷ như thế nào, đầu óc nàng bây giờ chỉ tồn tại một thanh âm duy nhất: “ Ta muốn đem thân thể này giao cho tỷ phu”
Tống Thanh Thư cũng không kìm chế được nữa bàn tay hắn bắt đầu làm ác luồng sâu vào bên trong, cảm nhận được sự mềm mại đàn hồi của đôi tuyết phong qua lớp áo yếm, hắn không ngừng tham lam nắn bóp không chút thương tình.
Bị bàn tay hắn thừa cơ làm loạn, lửa dục trong người nàng bùng lên mãnh liệt, từng cõi cảm giác kích thích truyền đến, tay nàng hành động trong vô thức từng lớp xiêm y bị trút xuống, từng tầng da thịt từ từ hiện lên, lúc này trên người nàng chỉ còn một lớp tiết khố là nơi phòng vệ cuối cùng.
Trước mắt hắn là một cơ thể đầy sức sống thanh xuân, so với nữ nhân đã có hôn phu trông nở nang, mềm mại khác biệt. Tống Thanh Thư trong nhất thời không khỏi có chút si ngốc.
Nhìn bộ dáng của hắn nàng không khỏi phì cười một thanh.
“ Tỷ phu” thanh âm trong trẻo ngọt ngào phát ra từ nàng làm hắn chợt bừng tỉnh. Tống Thanh Thư đâu thể nhịn được nữa, hắn cứ như con sói hoang mà chộp lấy hai quả đào mộng xoa bóp, tay còn lại vụng về cởi y phục của mình ra.
Bên dưới hạ thể nàng cảm nhận được nhục côn của hắn đang không ngừng biến đổi, nàng có chút lo sợ xem lẫn cảm giác mong đợi.
Đột nhiên hắn xoay người nàng lại toàn thân áp sát vào người nàng, miệng hắn tham lam thưởng thức đôi phong nhũ, tay hắn nhẹ nhàng cởi đi lớp phòng tuyến cuối cùng bên dưới, thân thể hoàn mỹ của nàng được hoàn toàn giải phóng.
Ánh mắt Tống Thanh Thư ngơ ngẩn ngắm nhìn, Hoàn Nhan Bình có chút ngượng ngùng, toàn thân trên dưới nổi lên một tầng hồng nhạt. Bàn tay của hắn không chịu được sự khống chế, hướng đến hạ thể xinh đẹp của nàng dò xét, cặp đùi non bất chợt khép lại, Tống Thanh Thư nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve trên thảm cỏ rậm rạp, rồi chốc lác di chuyển xuống dưới, cảm giác tê dại đầy khoái cảm truyền đến cả hai, một cỗ dịch thể từ trong nàng đã trào phun từ lúc nào không biết đến ướt cả một mảng rộng.
Tống Thanh Thư áp sát vào tai nàng nhỏ giọng thì thào: “ Bình nhi, ta muốn cho vào bên trong ” Hoàng Nhan Bình mắt cỡ quay đầu sang một bên khe khẽ “ Ưm” lên một tiếng.
Được sự cho phép của nữ nhân, Tống Thanh Thư vội vàng cởi nốt y phục, cầm côn thịt lên chuẩn bị tiến vào, Hoàn Nhan Bình cũng tựa như phối hợp, hai chân tách ra đem vài chục năm chân quý hiến dâng trước mặt hắn.
Khi Tống Thanh Thư hoàn toàn tiến vào thân thể nàng, thì toàn thân nàng xiết chặt, tay ngọc ôm chặc lấy hắn, miệng bên trong động tình kêu lên: “ Tỷ phu, tỷ phu”
Tống Thanh Thư hôn lấy môi nàng, khoé mắt nàng đã ngấn lệ, thương yêu trong hắn không khỏi nổi lên: “ Bình Nhi, có đau hay không?”
“ Thối tỷ phu vừa rồi ta cắn ngươi, không nghĩ nhanh như vậy ngươi liền trả thù lại ta”
“ Ha ha ha”, câu nói kia làm cho Tống Thanh Thư càng hưng phấn côn thịt lại nở thêm mấy phần, từ trên cao nhìn lấy nàng “ chả lẽ ngươi không thích”
Hoàn Nhan Bình hô nhỏ một tiếng dũng cảm đáp lại ánh mắt của hắn: “ Ta thích...ta thích tỷ phu khi dễ ta như vây, về sau tỷ phu tùy thời đều có thể khi dễ ta”. Nữ tử trên thảo nguyên không như nữ tử người Hán e thẹn, ngại ngùng, nên cách nàng tỏ tình nóng rực, mãnh liệt vô cùng.
Tống Thanh Thư chậm rãi tiến nhập vào bên trong u cốc nàng, cảm nhận được thành u cốc càng lúc càng xiết chặc lấy côn thịt, làm cho hắn khoái cảm không thôi.
Lúc này trong hắn có chút tâm hỏng muốn trêu chọc nàng: “Bây giờ nàng còn gọi ta thối tỷ phu nữa không” ánh mắt nàng thẹn thùng pha chút tinh nghịch kêu lên: “ thối tỷ phu...”
Đáp lại động tác của hắn càng nhanh, hạ thân không ngừng vận động tiến nhập, khoái cảm dâng trào tột độ hai tay nàng ôm chặc lâý hắn, eo nhỏ không ngừng vặn vẹo, mông ngọc nâng lên nghênh hợp với động tác của Tống Thanh Thư.
Hoàn Nhan Bình nhịn không đươc yết hầu khẽ rên lên một tiếng, hắn như nhận được sự đồng tình, ra càng ra sức lấy lòng tại nơi tuyệt vời nhất ở hạ thân nàng, dịch thủy nơi hạ thân không ngừng phun trào, lập tức cảm thấy được một mảng ướt lớn trong suốt.
Sau một hồi cả hai người đều đạt đỉnh triều phong, thân hình nàng khẽ rung, thân dưới nàng nâng lên làm cho côn thịt tiến vào nơi sâu thẳm nhất trong u cốc, thành u cốc một lần nữa co rút. Tống Thanh Thư gầm nhẹ một tiếng, một lượng lớn tinh dịch phun vào bên trong.
Sau cuộc vân vũ quay cuồng, Tống Thanh Thư đứng dậy chậm rãi rút ra, tại cửa hạ thân nàng phun ra một cỗ hỗn hợp dịch thể thật là mê người
Nhìn thấy tràng cảnh này sắc mặt Hoàn Nhan Bình đỏ hồng, e thẹn không dám nhìn hắn. Tống Thanh Thư thấy vậy cố cười nói: “ Thật là đẹp mắt”
Cảm thấy bị trêu chọc, Hoàn Nhan Bình quay đầu lại định đánh hắn, nhưng đập vào mắt nàng là cây côn thịt vẫn còn dựng đứng. Trong vô thức nàng ngây ngô hỏi: “ Tỷ phu...tai sao...tại sao cái đó của ngươi vẫn còn chưa chịu xuống.”
Tống Thanh Thư một phen ngại ngùng, sau đó phì cười trước sự ngây thơ của nàng liền nói: “ Tại vì Bình nhi của ta xinh đẹp vô cùng nên nó không nỡ xìu xuống”.
Hoàn Nhan Bình e thẹn đáp: “ Tỷ phu, có phải ngươi...ngươi lại muốn khi dễ ta”
“ Đúng vậy!”
Vừa dứt lời hắn đã ôm lấy thân thể nàng, côn thịt lại một lần nữa cắm vào không ngừng tiến lùi, thân thể nàng cũng chủ động tới ra nghênh hợp, được nghe lại tiếng động tình nỉ non phát ra từ nàng, như thiên lôi dẫn địa động tác hắn càng lúc càng nhanh.
Trong sơn động tiếng gầm của nam nhân xen lẫn tiếng nữ nhân như tố địa rên rỉ, tất cả viết lên một khúc hợp âm hoàn mĩ.
Cũng không biết qua bao lâu thiếu nữ lớn mật cũng không đánh lại thân kinh bách chiến gã lưu manh, lúc bắt đầu Hoàn Nhan Bình tích cực nghênh đón, nhưng càng về sau quân lính tan rã, quăng mũ, cởi giáp, chỉ có thể liên tục xin tha. Lúc này hai người kết thúc cuộc chiến tranh kịch liệt này.