“ Ai da...” Hoàn Nhan Bình đứng lên đi thử một bước, thì một cảm giác tê dại truyền đến, làm cho nàng lập tức ngã nhào xuống.
Thấy vậy Tống Thanh Thư thân thủ nhanh chóng đỡ vào eo nàng: “ Ngươi có sao không?”
“ Ta không biết, cảm giác toàn thân không chút sức lực, đầu choáng váng” Hoàn Nhan Bình có chút suy yếu nói ra.
“ Có thể bên trong còn xót lại chút độc rắn, một lát nữa sẽ tốt thôi, trước tiên ta ôm ngươi tìm nơi để nghỉ ngơi” Tống Thanh Thư đáp.
“ Ưm!” thanh âm suy yếu của nàng nói ra.
Tống Thanh Thư ôm nàng vào trong lòng mình, bắt đầu tìm kiếm ở trong sơn cốc này, toàn bộ quá trình nàng không nói một lời, chỉ đem khuôn mặt nép vào trong ngực hắn, cũng không biết nàng đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng Tống Thanh Thư cũng tìm được một sơn động nhỏ, sau đó hắn lấy cỏ khô rải trên mặt đất, nhẹ nhàng đặt Hoàn Nhan Bình lên phía trên: “ Bình nhi, bây giờ trời tối như bưng, cũng không biết đường ra ở đâu, ngươi lại có thương tích trong người, chỉ sợ đêm nay chúng ta buộc phải ngủ ở nơi này.”
“ Ừm..” nàng ngồi trên đống cỏ khô tay ôm đầu gối, cứ như thế lẳng lặng nhìn qua hắn.
Tống Thanh Thư không nhịn được cười trêu nàng: “ Tiểu công chúa thường ngày hoạt bát đã đi đâu mất rồi, bây giờ ngoại từ ừm ra ngươi không biết nói gì khác hả?”
“ Thối tỷ phu, lại diễu cợt ta” Hoàn Nhan Bình nhịn không được cười rộ lên, thuận tay cầm một nắm cỏ khô ném về phía hắn.
Loading...
Hai người đùa giỡn một hồi, Tống Thanh Thư từ trong ngực xuất ra một thanh lương khô đưa tới, lúng túng nói ra: “ lương khô đã bị nát hết rồi, Bình nhi ngươi chịu khó ăn chút đi.”
Nhìn thấy thanh lương khô như gần vỡ vụn, đôi mắt nàng lập tức ửng đỏ, như muốn ướm lệ: “ Tỷ phu, lương khô đều vỡ thành dạng này , trước đó ngươi vì bảo vệ ta, trên đường lăn xuống không biết thụ bao nhiêu là thương tổn”.
Tống Thanh Thư lại không để ý chút nào liền cười: “ Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, tỷ phu ta da dày, thịt béo chút thương tổn kia có là gì”
“ Còn nói không có việc gì, mau nhìn y phục người xem đều bị rách nát thành dạng này!” tới đây nàng một mặt đau lòng nhìn lấy hắn.
“ Trông thê thảm vậy thôi, thực ra ta không bị thương tích gì” Tống Thanh Thư cười nói.
“ Ta không tin, ngươi đem y phục thoát ra cho ta xem một chút”
“ Cởi y phục?” Thần sắc hắn nhất thời có chút cổ quái.
“ Thối tỷ phu, đầu óc ngươi rốt cuộc là đang suy nghĩ thứ gì đen tối, ta chỉ muốn kiểm ta trên người ngươi thụ thương chỗ nào, trên người ta có mang theo Kim Sang Dược.”
Tống Thanh Thư trong lòng hơi động, thuốc giải của Yến Chi Túy trọng yếu như vậy, nàng không có khả năng để ở nhà , có thể nàng mang theo bên người, nhân cơ hội này tìm hiểu một chút.
“ Tốt tốt... Ta biết rồi , ta thoát là được chứ gì” Tống Thanh Thư làm ra bộ dáng bất đắc dĩ, nói song liền chậm rãi thoát y phục.
Mặt dù hắn có chân khí hộ thể, bất quá cũng chỉ có tránh cho gãy xương và nội thương bên trong mà thôi, lớp da thịt bên ngoài vẫn bị đá vụn, nhánh cây trên đường gây lên không ít vết thương. Thấy trên người hắn chi chít, đầy rẫy những vết thương, nàng bỗng nhiên rơi nước mắt, có chút nghẹn ngào hô lên: “ Tỷ phu!”
“ Được rồi, được rồi, trông doạ người vậy thôi, chứ không có gì đáng ngại” Tống Thanh Thư cười khổ một tiếng.
“ Đừng nhúc nhích, ta thay ngươi bôi thuốc” Hoàn Nhan Bình cắn môi, oán trách lườm hắn một cái, từ trong ngực lấy ra một bọc nhỏ được gói rất kỹ, nàng mang từng lọ thuốc ở trong đó ra để xuống đất.
Trong lòng hắn hơi động, chỉ tay xuống cái bọc nhỏ cười nói: “ Bình nhi tại sao ngươi lại mang theo nhiều thuốc như vậy?”
Khuôn mặt nàng lập tức biến đổi: “ Hừ! Trong này có rất nhiều độc dược, nếu ngươi khi dễ ta với tỷ tỷ, xem ta có hạ độc chết ngươi không.”
“ Thật sao” Tống Thanh Thư tùy ý cầm lên một lọ thuốc mở ra xem: “ Đây là loại độc gì?”
“ Đừng!” Hoàn Nhan Bình quá sợ hãi, lập tức vươn tay lấy lại lọ thuốc kia : “ Đây là Yên Chi Túy”
Tống Thanh Thư thực sự sớm đã biết lọ thuốc đó là gì, bởi vì bên trên có viết dòng chữ nhỏ, nên trong bọc rất nhiều loại thuốc hắn mới lựa ra lọ thuốc này, chỉ mới ngửi thôi, hắn liền sinh ra cảm giác mê muội, không còn chút sức lực nào, trong lòng không khỏi âm thầm kinh hãi: Loại phấn này quả nhiên là nhằm vào Võ Lâm Cao Thủ, với tu vi hiện tại của ta, mới chỉ ngửi qua đã phản ứng lớn như vậy.
“ Ô...không được, ta choáng quá, choáng quá...” hắn khoa trương kêu lên, thuận thế ngã về phía sau, nhưng thực ra thì không nghiêm trọng như vậy, hắn sớm đã đem độc tính bứt ra ngoài cơ thể hết rồi.
“ Ngươi đang bị thương đừng làm loạn nữa!” Hoàn Nhan Bình vừa tức vừa gấp, vội vàng từ trong ngực lấy ra một gói thuốc, dùng ngón tay chia một lượng nhỏ thuốc bột đưa đến miệng Tống Thanh Thư: “ Mau ăn đi, đây là giải dược.”
Khó trách vừa rồi hắn không tìm thấy, nguyên do là nàng luôn luôn để bên người, Tống Thanh Thư âm thầm quan sát thật kỹ hình dạng của gói thuốc giải kia, để lát nữa hắn sẽ tìm cơ hội trộm tới
“ Thối tỷ phu, thật là hù chết ta” nhìn hắn đã ăn thuốc giải, nàng mới tự vỗ ngực sau đó thở phào nhẹ nhõm.
“ Dù sao tỷ phu cũng biết Bình nhi sẽ cứu ta” Tống Thanh Thư cười hì hì đáp, nhưng trong lòng thì phiền muộn vô cùng bởi vì nàng đã đem thuốc giải cất vào trong.
“ Hừ! Không được lộn xộn, cứ nằm yên như thế, ta bôi thuốc cho ngươi” Hoàn Nhan Bình lườm hắn một cái, xuất ra Kim Sang Dược, tỷ mỉ đem thuốc bôi trên những vết thương của hắn.
Bởi vì Tống Thanh Thư đang nằm, nàng thay hắn bôi thuốc nên phải quỳ gối dưới đất, nửa thân trên của nàng cuối xuống, hắn mấy lần định đưa tay vào trong ngực nàng trộm thuốc giải ra, bất quá võ công hắn tuy cao, nhưng cái công phu Diệu Thủ Không Không(trộm cắp) này hắn không am hiểu, không nắm chắc sẽ dễ kinh động đến Hoàn Nhan Bình, nên đành phải từ bỏ cái ý nghĩ mê người này.
Những ngón tay của Hoàn Nhan Bình đang phảng phất qua những vết thương của Tống Thanh Thư, trong đầu nàng lại hiện ra hình ảnh hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, dùng thân thể để đỡ những thương tổn thay cho nàng, đôi mắt nàng dần dần ngấn lệ: “ Tỷ phu, ngươi một lần nữa lại cứu ta”
“ Nha đầu ngốc, tỷ phu không đi cứu ngươi thì cứu ai” Tống Thanh Thư cười nói.
“ Vậy... Nếu ta cùng tỷ tỷ đều rơi xuống núi ngươi sẽ cứu ai.” Đột nhiên nàng nhìn qua hắn với vẻ mặt đợi chờ.
“ Ách” Tống Thanh Thư không biết nói thế nào, nữ nhân khi yêu đều muốn hỏi về vấn đề này sao. “ Đương nhiên là cứu cả hai.”
“ Lúc ấy tình huống khẩn cấp, ngươi chỉ có thể cứu được một người thôi” Hoàn Nhan Bình tỏ ra bất mãng với câu trả lời qua loa của hắn.
Tống Thanh Thư rất buồn bực, hắn biết vấn đề này một khi trả lời không tốt sẽ rất dễ dàng phá hỏng bao nhiêu hảo cảm của nàng mà hắn vất quả tạo dựng bấy lâu nay.
“ Vậy... ai ta cũng không cứu”
“ Vì sao?” Hoàn Nhan Bình rất xửng sốt với câu trả lời này.
Tống Thanh Thư một mặt trịnh trọng nói: “ Bởi vì mặt kệ ta cứu ai, hai người sống sót đều sống quãng đời còn lại trong áy náy, cùng tự trách bản thân, còn không bằng ai ta cũng không cứu, cả ba người cùng chết, coi như xuống địa phủ cũng có thể sống vui vẻ như người một nhà.”
Tống Thanh Thư vốn cho rằng sẽ cảm động đến Hoàn Nhan Bình, ai ngờ đối phương đáp lại hắn bằng một phát cắn trên bả vai, hắn không khỏi hít sâu một hơi: “ Ngươi làm gì cắn ta.”