Khe núi này tuy sâu, nhưng không phải như mấy khe núi khác dựng đứng mà ngược lại nó có độ nghiêng, cho nên hai người không phải rơi xuống mà là lăn xuống, Tống Thanh Thư ôm đầu Hoàng Nhan Bình vào ngực đồng thời tay chân chăm chú bảo vệ nàng, hắn cũng âm thầm chửi thề: “ Mẹ nó!, Tình tiết trong các bộ phim đều là ngạt người, cái gì mà rơi núi không chết, lăn trên sườn dốc một chút thương thế cũng không có...”
Trong lúc này không biết hắn đã đụng bao nhiêu mỏm đá, cành cây sắt nhọn, nếu quanh người hắn không có chân khí hộ thể thì sớm đã gãy hết xương cốt nội thương đầy mình rồi. Tuy Tống Thanh Thư có chân khí hộ thể, nhưng vẫn chật vật không chịu nổi, toàn thân y phục đều bị rách hết, toàn thân hắn như bị mấy tên tuyệt đỉnh cao thủ cùng nhau công kích, bây giờ hắn đã thụ thương không nhẹ.
Được lần này hắn không vận công nữa giả làm bộ mặt trắng bệch, Tống Thanh Thư âm thầm cười khổ, cúi đầu xuống nhìn Hoàn Nhan Bình.
Vừa đúng lúc nàng cũng đang nhìn hắn, Tống Thanh Thư cao hứng nói ra : “ ta còn sợ ngươi ngất đi”
“Tỷ phu, cảm ơn ngươi”, lúc này thanh âm của nàng đã dịu dàng hơn, nhìn thấy thân thể Tống Thanh Thư đầy những vết thương, còn mình một điểm trầy da đều không có, nàng biết đối phương đã ôm chặt mình vào trong ngực, dùng thân thể để bảo vệ nàng.
“ Về sau không được mạo hiểm như vậy, nếu còn làm bản thân rơi xuống vách núi, tỷ phu cũng không trùng hợp mà có thể xuất hiện cứu ngươi.” Tuy Tống Thanh Thư không phải tỷ phu thực sự, nhưng hắn cũng không biết từ lúc nào đã tự xem mình là tỷ phu của nàng, nên mới nhịn không được giáo huấn nàng.
“ Về sau cả một đời ta đều đi theo tỷ phu, như vậy nếu ta xảy ra chuyện gì thì tỷ phu cũng có thể cứu ta”, Hoàn Nhan Bình ngửa đầu trong ánh mắt thấp thoáng lóe ra tinh quang.
Tống Thanh Thư nhịn không được đưa tay lên chọc phá cái mũi nàng: “ Tiểu hài tử thì biết cái gì mà cả một đời, ngươi về sau vẫn phải lập gia đình, sao có thể cả một đời theo tỷ phu được”
“ Người ta sớm đã không còn là tiểu hài tử!” Hoàn Nhan Bình bất mãng hừ một tiếng, “ ta sẽ không lấy chồng đâu, ta muốn cả một đời ở cùng tỷ tỷ...tỷ phu”.
Trong lòng hắn khẽ động, đang muốn rèn sắc khi còn nóng, đột nhiên hắn thấy trên hai đầu lông mày nàng hiện lên một tia hắc khí, lúc này mới nhớ tới lúc nãy nàng đã bị một con rắn nhỏ cắn, nên không còn tâm tư trêu chọc nàng, vội vàng hỏi: “ Bình nhi lúc nãy có phải ngươi đã bị rắn cắn?, Bây giờ toàn thân có cảm giác gì?”
Loading...
Hoàn Nhan Bình được hắn nhắc nhở rốt cục cũng nhớ tới, không khỏi kinh hô lên một tiếng: “ Ai da...toàn thân ta có chút tê dại, tỷ phu có phải ta sắp chết rồi không?” càng về sau trong thanh âm của nàng đã mang theo tiếng khóc nức nở.
“ Nói bậy, có tỷ phu ở đây ta sẽ không để cho ngươi chết.” Tống Thanh Thư đưa tay kiểm tra mạch đập của nàng, thấy sinh cơ dần dần biến mất, không khỏi âm thầm kinh hãi.
“ Tỷ phu... ta không muốn...không muốn mang lấy tiếc nuối mà chết đi, có mấy lời...có mấy lời ta nhất định muốn nói với ngươi.” Thanh âm của nàng cũng dần dần yếu đi, nàng cảm giác mí mắt mình càng lúc, càng nặng, nếu không phải tâm nguyện chưa thành, không chừng nàng đã nhắm mắt mà thiếp đi mất rồi.
“ Giữ lại đi sau này hẵng nói,” Tống Thanh Thư trầm giọng bảo “ vừa rồi ngươi bị cắn chỗ nào?”
“ Chân...tựa như là bắp chân...nơi đó” Hoàng Nhan Bình đáp trong vô thức.
Xoẹt......
Tống Thanh Thư lập tức xé rách ống quần của nàng, lộ ra một bàn chân trắng nõn, vô cùng tinh tế, trên bàn chân có một dấu răng độc xà, vết cắn đã hiện lên màu đen, nhìn thấy liền làm cho người ta kinh hãi.
“ Tỷ phu... ngươi định làm gì?” phát giác được bắp chân bị lộ ra ngoài, nữ nhân trời sinh đã rụt rè nên nàng có chút bối rối, vô thức rụt chân lại, nhưng bây giờ nàng toàn thân chết lặng, chân đã không nghe theo nàng sai khiến.
“ Không được cử động, bên trong bây giờ toàn là độc rắn, tỷ phu sẽ giúp ngươi hút chất độc ra”. Lúc này Tống Thanh Thư cũng không lo sợ bị lộ ra võ công, vội vàng phong bế mấy cái huyệt đạo trên người nàng, ngăn cho độc rắn không đi vào tim mạch.
“Không! Tỷ phu như vậy ngươi cũng sẽ chết!” May mắn lúc này thần trí của Hoàn Nhan Bình có chút mơ hồ, cho nên không có nhìn thấy thủ pháp của hắn.
“ Tỷ phu phúc lớn mạng lớn, không có dễ dàng chết như vậy đâu” Tống Thanh Thư nhìn nàng cười cười, “ Nếu ta có chết đi, thì chúng ta cùng một chỗ làm đôi Đồng Mệnh Uyên Ương, trên đường xuống hoàng tuyền cũng không cô độc.”
“ Thối tỷ phu, ai muốn cùng ngươi làm...làm Đồng Mệnh Uyên Ương” Hoàn Nhan Bình nín khóc khẽ mỉm cười, tim nàng đập mạnh, bên trong ánh mắt lần nữa khôi phục một chút thần thái.
Khi bờ môi Tống Thanh Thư khẽ chạm lên vết thương trên đùi, nhịp tim nàng lại càng đập mạnh hơn, nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng toàn thân nàng bị tê liệt, có thể nàng vẫn phảng phất cảm giác được loại xúc cảm kỳ lạ kia, nhìn thấy hắn từng chút một hút vào, trong nhất thời nàng không khỏi si.
Sắc trời dần dần đen xuống, Tống Thanh Thư thấy máu chảy khỏi vết thương đã là màu đỏ tươi, bây giời hắn mới thể dài một hơi nhẹ nhõm, nàng trúng độc đã lâu, nếu không phải nội lực của hắn thâm hậu, khí tức kéo dài, cũng không thể bảo trì được lâu như vậy. Trên người nàng độc huyết cũng đã hết, mà cũng coi như trời thương hắn cho hắn còn thở, chứ hút độc lâu như vậy, chắc đã sớm trúng độc mà chết.
Tống Thanh Thư ngắm nhìn bốn phía, tìm tới một loại cỏ kỳ lạ, đem lá cây nhai nát đắp lên vết thương của Hoàn Nhan Bình, những năm này hắn đã gặp rất nhiều cao thủ dùng độc, mưa dầm thấm đất nên hắn cũng học được đôi chút.
“ Bình nhi trên người ngươi có khăn tay sạch không, ta muốn thay ngươi băn bó vết thương” hắn ngẩn đầu nhìn lên, phát hiện vẻ mặt đỏ ửng của nàng đang nhìn hắn, khiến hắn không khỏi giật mình.
Bị hắn phát hiện ánh mắt của nàng có chút trốn tránh, vội vàng nói: “ Ta không giống những nữ tử người Hán yếu ớt kia, làm sao trên người lại mang theo khăn tay” Hoàn Nhan Bình chần chờ một chút: “ Tỷ phu ngươi xoay người sang chỗ khác.”
“A...!” Tống Thanh Thư có chút nghi hoặc, tuy nhiên chỉ coi nữ tử có chút không tiện, nên theo lời quay sang chỗ khác.
“ Được”
Rất nhanh thanh âm của nàng truyền đến, hắn quay đầu lại, trong tay bị nhét vào một loại vải mềm mại: “ Ngươi không phải nói không có khăn sao, phía trên còn giống như có nhiệt độ cơ thể”. Tống Thanh Thư còn sơ ý nâng lên, một cỗ hương thơm nhàn nhạt khẽ chạm vào mặt.
“ Tỷ phu” Hoàn Nhan Bình cắn môi, khuôn mặt nàng đỏ đến nỗi muốn chảy ra nước.
Nhìn thấy vạt áo nàng có chút lộn xộn, Tống Thanh Thư cũng biết được khăn lụa này là cái gì, hắn không khỏi xấu hổ cười, rồi ngồi xổm xuống thấy nàng cột lại vết thương.
“ Bình nhi, ngươi có thể đi được không?” Tống Thanh Thư điều tra xung quanh, bây giời họ đang ở dưới hẻm núi, xung quanh tối đen như mực, căn bản không thấy đường ra, lựa chọn tốt nhất là theo đường cũ mà trở về, khe núi này tuy cao, nhưng với khinh công của hắn muốn đi lên trên cũng không khó gì, bất quá như vậy sẽ làm cho Hoàn Nhan Bình hoài nghi...