Mỗi lần Trình Như Lan bế Tiểu Đoàn Tử đến đây chơi, bé con này không chịu ngồi yên, nhịn không được muốn từ trong lòng bà nội xuống đất, xuống dưới đi cầm nắm mấy đóa hoa nhỏ màu sắc rực rỡ xinh đẹp ở trong xanh.
Có lúc Trình Như Lan ngăn cản không cho cô bé nắm, Tiểu Đoàn Tử còn nổi giận, dùng đôi tay mũm mĩm giống như củ sen của mình đẩy mạnh cô, bảo cô tránh ra, đừng ngăn cản con bé.
Trình Như Lan và mấy người sư nương nhìn thấy Tiểu Đoàn Tử nổi giận, đều cảm thấy thật buồn cười, bọn họ càng thích trêu chọc cô bé hơn.
Trêu ghẹo Tiểu Đoàn Tử đến lúc con bé buồn bực không nhịn được kêu lớn a a a, vỗ bàn tay mũm mĩm liên tục, Trình Như Lan mới hái một đóa hoa nhỏ đưa cho cô bé.
Cô bé lại không hề cho Trình Như Lan chút mặt mũi mà đánh rớt bông hoa kia, nhất định đòi tự mình đi hái.
Thật sự khiến người khác không biết nên khóc hay nên cười.
“Như Lan, Tiểu Đoàn Tử nhà cháu thật là thú vị đó.”
“Đúng vậy, đúng vậy, con bé lớn lên trắng trẻo mập mạp, thật sự rất giống với phúc oa, sư nương ôm cũng không nỡ buông ra.”
Hai bà lão nhìn đứa nhỏ trắng trẻo mũm mĩm này, bọn họ thật sự vô cùng dịu dàng.
“Bé con này, bây giờ đang độ tuổi chơi chung rất vui, chờ cặp song sinh đến tuổi này, chắc là chơi cùng cũng rất vui, trẻ em thật sự là một loại sinh vật rất đáng yêu.”
Loading...
Trình Như Lan cảm khái nói.
Niềm vui lớn nhất của gia đình cô lúc này chính là sau khi đi làm về nhà được chơi đùa với ba chị em Tiểu Đoàn Tử.
Mỗi lần mọi người ôm ba đứa nhỏ đều không nỡ buông ra, hoàn toàn chính là giành nhau ôm bọn nhỏ.
Bởi vậy, mỗi ngày chỉ cần mấy người Trình Như Lan tan tầm về nhà, Tần Thi Viên và Vu Tuyết Kiều hoàn toàn không có cơ hội ôm con mình nữa.
Trong nhà nhiều người như vậy, ba đứa nhỏ cũng không đủ cho mọi người ôm đâu!
Cho nên ngày nào Đại Bảo và Nhị Bảo cũng thúc giục Tam Bảo, nói vợ chồng Tam Bảo mau sinh con, vậy thì trong nhà sẽ náo nhiệt hơn nữa.
Quan trọng nhất, cũng chính là Tam Bảo và Hứa Yên Nhiên không cần tranh giành ôm con của bọn họ nữa.
Bởi vì kế hoạch hoá gia đình, cho nên đại phòng nhị phòng không thể tiếp tục sinh con, cũng chỉ có thể chờ hai vợ chồng Tam Bảo mà thôi.
Bởi vì chuyện này, buổi tối lúc nghỉ ngơi, Tam Bảo cũng cố ý nói với vợ mình, hai vợ chồng bọn họ phải nỗ lực nhiều hơn nữa, tranh thủ khiến Hứa Yên Nhiên mang thai.
Như vậy thì sau này không thèm ôm mấy chị em Tiểu Đoàn Tử nữa.
Nhưng mà, lúc Tam Bảo và Hứa Yên Nhiên đang nỗ lực, Nhã Ngọc báo tin tốt.
Thì ra là Nhã Ngọc mang thai rồi.
Hơn nữa đã mang thai hơn hai tháng.
Tin tức này vừa được nói ra, lan truyền xuống dưới quê, mấy người Kim Yến Phương cũng vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là Kim Yến Phương nghĩ đến con gái bây giờ mang thai, vậy thì địa vị của con bé ở nhà chồng càng thêm vững chắc.
Rốt cuộc ở trong lòng nàng tổng cảm thấy nữ nhi có thể gả đến thủ đô nhân gia như vậy, là nhà bọn họ trèo cao.
Dù sao trong lòng cô ấy luôn cảm thấy con gái có thể kết hôn với người thủ đô như vậy, là nhà bọn họ trèo cao.
Cho nên lúc trước Kim Yến Phương thường xuyên gọi điện thoại cho con gái mình, nói Nhã Ngọc mau chóng sinh cho nhà họ Đường một đứa con.
Trình Như Lan nghe thấy tin tức Nhã Ngọc mang thao, cô cũng đến nhà họ Đường thăm cháu mình.
Nhìn thấy Nhã Ngọc tuy rằng mang thai, nhưng trạng thái tinh thần rất tốt, cũng không có bất cứ trạng thái không tốt nào khi mang thai, Trình Như Lan cũng yên tâm.
Cô đêm một ít đồ bổ đến cho Ngã Ngọc, ăn một bữa cơm trưa ở nhà họ Đường, đến buổi chiều thì về nhà.
Sau khi về đến nhà, Trình Như Lan lại gọi điện thoại cho nhà họ Chu, nói cho Kim Yến Phương biết tình hình của con gái cô ấy, tất cả đều ổn, để cô ấy không cần lo lắng.
Nửa tháng sau, ruốt cuộc Kiều Kiều cũng bình an trở về nước. Cô ấy còn mang về rất nhiều quà cho mọi người trong nhà. Sau khi đưa hết các món quà cho cha mẹ mình, vợ chồng Đại Oa, vợ chồng Nhị Oa, cuối cùng cô ấy mới móc ra hai hộp quà tinh xảo đưa cho vợ chồng Tam Oa.
Tam Oa nhanh chóng tiếp nhận món quà: “Anh đã gấp không chờ nổi rồi”.
Hai người cũng không nói gì thêm mà nhanh chóng mở hai cái hộp ra.
“Đây là cái gì? Trông thật đẹp!”
“Đây là kim cài áo, có đẹp không, lúc ấy em vừa thấy đã ưng. Cho nên mua hai cái, mỗi người chúng ta dùng một cái!”
“Là vậy sao, thật tốt quá, chị thích lắm, trước giờ chị còn chưa từng dùng qua kim cài áo đâu. Thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy, ánh mắt Kiều Kiều thật tốt, kim cài áo này cài ở trước áo của em, nhất định sẽ rất đẹp!”
“Vậy để em cài lên cho anh xem!”
Hứa Yên Nhiên đã gấp không chờ nổi nhanh chóng cầm lấy một cái cài lên.
“Nhìn đẹp không?”
“Đẹp!”
Tam Bảo cũng cầm lòng không được mà khen, ”Đẹp!”
Cả nhà phá ra cười.
Trình Như Lan cũng không khỏi cảm khái con dâu với con trai có cảm tình thật tốt.