Kiều Kiều cũng mua cho Tam Bảo một chiếc đồng hồ ngoại.
Tam Bảo đeo lên tay thử xong, cũng rất kinh hỉ, đeo rồi chẳng nỡ buông ra.
Sôi nổi nói cảm ơn Kiều Kiều đã chuẩn bị quà.
Kiều Kiều vội vàng thẹn thùng xua xua tay, sau đó lại lấy ra ba cái hộp nhỏ đưa cho Vu Tuyết Kiều với Tần Thi Viên.
“Đại tẩu, nhị tẩu, đây là quà em mua cho Tiểu Đoàn Tử với cặp song sinh. Ngoài ra em còn mua thêm 2 bình sữa bột cho bọn nhỏ nữa, nghe nói thứ này ở nước ngoài được sử dụng rất nhiều.”
“Kiều Kiều em khách khí quá rồi, em xem em mua nhiều quà về như vậy, chị nghĩ chắc là lấy hết tiền ra để mua quà rồi có đúng không?”
“Nào có nào có, em xuất ngoại một chuyến, đương nhiên phải mua quà cho mọi người chứ!”
“Đúng là nha đầu ngốc!”
Kiều Kiều mua cho ba nhóc con trong nhà ba cái mũ nhỏ thiết kế cực kì tinh xảo đáng yêu.
Ba nhóc con đội lên xong nhìn càng ngây thơ chất phác, đáng yêu muốn chết!
Loading...
“Đúng rồi, còn thứ này nữa, em ở bên đó mua cho mọi người chocolate, đều ăn thử xem, cũng khá ngon đó.”
Kiều Kiều lại lấy từ trong vali ra một hộp chocolate to được đóng gói tinh xảo.
“Con nha đầu này xuất ngoại một chuyến đều tiêu sạch tiền rồi, nhìn xem mua nhiều đồ như thế!”
Trình Như Lan cười nói.
Nhưng trong lòng lại đang nghĩ chờ chút nữa cho con gái thêm ít tiền tiêu vặt.
Mà mấy anh trai chị dâu của cô cũng đang nghĩ như vậy ở trong lòng.
Lần này em gái đi nước ngoài mua về cho họ nhiều quà quý như thế, nhất định tốn không ít tiền, cho nên bọn họ đều đang nghĩ, chút nữa về phòng mỗi người lại cho Kiều Kiều chút tiền để ăn tiêu.
“Ha ha, không có gì, con nhìn thấy món nào cũng muốn mua về, cho nên đã mua khá nhiều.”
“Được rồi, mẹ cũng không trách con.”
“Đúng vậy, em xem em mua cho cả nhà nhiều đồ như vậy, tiêu hết tiền thì thôi, anh ba lại cho em.”
Tam Bảo hào sảng nói.
“He he, em biết anh ba tốt với em nhất mà.”
Kiều Kiều lập tức chân chó ôm đùi Tam Bảo làm nũng.
“Anh cả em không thương em sao?”
Đại Bảo ra vẻ ghen tỵ nói.
“Còn anh ở đâu rồi?”
Nhị Bảo cũng không cam lòng bị bỏ lại phía sau.
“Ha ha, em biết mọi người đều tốt với em, cho nên em mới chuẩn bị nhiều đồ như vậy cho mọi người mà.”
Lúc mấy anh em đang nói chuyện, Hứa Yên Nhiên đã cầm lấy một viên chocolate bỏ vào trong miệng ăn thử.
“A, ăn ngon thật, chocolate này với thứ trước đó chúng ta ăn không giống nhau.”
“Phải không? Vậy chúng ta cũng mau thử xem!”
Vu Tuyết Kiều cũng nhanh chóng vươn tay ra lấy một viên cầm lên ăn.
“Ừm, ăn ngon thật đấy, quả nhiên là hàng chính gốc do Kiều Kiều mua từ nước ngoài về, so với thứ bán ở chỗ chúng ta ngon hơn nhiều.”
“Cha mẹ hai người đều thử xem, con mua hẳn hai hộp lớn, ăn hết hộp này vẫn còn một hộp nữa.”
“Được.”
Cả nhà sôi nổi cầm chocolate lên ăn.
Trước đó bọn họ cũng ăn qua hàng trong nước, đều là chocolate nhân rượu, nhưng nhiều người thật sự không chịu đựng nổi cái hương vị kia.
Ngược lại hàng Kiều Kiều mang về hương vị lại rất tốt, vừa cắn vào trong miệng thì có một cỗ hương vị nhàn nhạt chua xót, sau khi tan ra thì có mùi thơm nhẹ, sạch sẽ tinh khiết.
“Ăn ngon.”
Mấy nam nhân trong nhà chỉ ăn thử một viên cho lạ miệng, còn lại đều là mấy mẹ con ngồi ăn với nhau.
Ăn hết một hộp xong, mọi người đều Kiều Kiều mang hộp còn lại cất đi, ngày thường nếu cô thèm thì lại bỏ ra ăn.
Sau khi phân quà xong, Kiều Kiều lại ngồi nói về những chuyện sau khi cô xuất ngoại lần này.
Nghe thấy Kiều Kiều bảo, lúc mới qua nước ngoài thì bị người ta kì thị và nhận được đãi ngộ không công bằng.
Cả nhà nghe xong đều tức giận bất bình.
“Tương lai quốc gia chúng ta nhất định sẽ ngày càng cường đại, đến lúc đó người nước ngoài sẽ không bao giờ dám coi khinh chúng ta nữa!”
Trình Như Lan biết trước tương lai, cô rất rõ, sau này quốc gia mạnh bao nhiêu.
Chu Mãn Duệ từng nghe Trình Như Lan nói qua tương lai quốc gia phát triển như thế nào với tình hình ở quốc tế, sự thăng bậc về địa vị trên thế giới.
Cho nên bây giờ nghe con gái nói vậy, trong lòng cũng cảm thấy tức giận, nhưng nhiều hơn là sự tin tưởng hoàn toàn đối với tương lai đang đến cùng với ý chí chiến đấu.
“Cho nên chúng ta phải dốc sức xây dựng tổ quốc cho thật tốt.”
“Đúng đúng.”
“Mẹ, lần này xuất ngoại con phát hiện ra ngoại ngữ giao tiếp của con vẫn chưa đủ dùng, cho nên kế tiếp con muốn nỗ lực hơn, hi vọng có thể trở thành một nhà ngoại giao ưu tú.”
“Cả nhà đều tin con.”
Bởi vì Kiều Kiều xuất ngoại nửa tháng cho nên sau khi cô về, đơn vị đã cho cô nghỉ ngơi hai ngày, để cô ở trong nhà điều chỉnh lại giờ giấc các thứ, sau đó mới quay lại làm việc.
Kiều Kiều nghỉ hai ngày xong, mang theo ý chí sục sôi mà đi làm.
Cô cảm thấy lần xuất ngoại này đã thay đổi mình rất lớn, nếu trước kia đi làm ngoại giao chỉ đơn thuần là cảm thấy nó thú vị, cũng không tự đặt ra cho mình một mục tiêu lớn lao nào.
Nhưng lần này xuất ngoại nhìn thấy đoàn đại biểu ngồi đánh cờ với người ngoại quốc, làm cô nhiệt huyết sôi trào, cũng khiến cô gấp không chờ nổi hy vọng mình có thể được tổ quốc giao cho trọng trách, vì sự nghiệp ngoại giao mà cống hiến ra một phần sức lực.