Trên đường đi, Tam Bảo nhìn thấy ánh mắt lo lắng của mẹ, liền biết mẹ vẫn đang lo lắng cho em gái, cho nên Tam Bảo mỉm cười an ủi mẹ mình.
“Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa, con bé tinh ranh kia sẽ về nhà sớm, hơn nữa con bé đi cùng đoàn đại biểu, còn đi chung mấy người đồng nghiệp nữa, mẹ còn chuyện gì mà không yên tâm nữa chứ.”
“Haiz, con bé này từ nhỏ đến lớn lần đầu tiên đi xa nhà, còn là trực tiếp đi ra nước ngoài, trong lòng mẹ có thể không lo lắng được sao?”
Tục ngữ nói, con đi ngàn dặm mẹ lo lắng.
Manh manh xem chủ nhân như vậy dáng vẻ lo lắng liền cũng ở trong không gian an ủi nói.
Manh Manh nhìn thấy dáng vẻ lo lắng như vậy của chủ nhân, nó cũng ở trong không gian an ủi Trình Như Lan.
“Chủ nhân, ngài đừng lo lắng cho tình hình của tiểu chủ nhân nữa, Manh Manh ở nơi này cũng có thể thăm dò được, khoảng thời gian này tiểu chủ nhân ra nước ngoài, Manh Manh nhất định sẽ chú ý, có tình huống gì cũng có thể kịp thời báo cho ngài biết.”
“A, thật vậy sao? Manh manh, chuyện này cũng được à?”
“Đương nhiên rồi, chủ nhân, bây giờ Manh Manh gần như đã khôi phục toàn bộ năng lượng, chỉ là nhiệm vụ thăm dò đơn giản như vậy thôi mà, đương nhiên Manh Manh có thể làm được, ngài phải tin tưởng Manh Manh từng là hệ thống thông minh nhất vũ trụ đó nhé!”
“Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi, Manh Manh, mi thật sự quá tuyệt vời, chủ nhân thật sự yêu mi muốn chết.”
Loading...
Trình Như Lan vui mừng đến nỗi hận không thể ôm Manh Manh và hôn nó mấy cái.
“He he he!”
Manh Manh nghe thấy chủ nhân khen ngợi nó như vậy, thẹn thùng xua tay.
Nhìn thấy hành động buồn cười như vậy của Manh Manh, Trình Như Lan không nhịn được bật cười thành tiếng.
“Mẹ, có chuyện gì mà mẹ vui như vậy?”
Tam Bảo thấy tâm trạng của mẹ mình đột nhiên trở nên vui vẻ, không khỏi cảm thấy khó hiểu.
“Không có chuyện gì, chỉ là nghe con an ủi, mẹ cảm thấy Kiều Kiều đúng là đã thông minh từ nhỏ, thật sự không cần phải lo lắng nhiều như vậy.”
Tam Bảo luôn cảm thấy mẹ mình đột nhiên trở nên vui vẻ, không phải bởi vì chuyện này, mà là trừ chuyện này ra, Tam Bảo cũng không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác, cho nên thằng bé cũng lắc đầu không nghĩ thêm nữa.
Còn Chu Mãn Duệ cũng nhìn vợ mình một cái, ánh mắt thâm thúy, không mở miệng nói lời nào.
Tam Bảo nhanh chóng chở cha mẹ mình đến chỗ làm việc của từng người, sau đó lái xe đi kiểm tra tình hình hai cửa hàng của mình.
Bây giờ Tam Bảo cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ dẫn Phong Phong xuống phương nam mua một lô hàng hóa, sau đó về nhà nghỉ ngơi mấy ngày và dành thời gian cho người nhà và Hứa Yên Nhiên, tiện thể kiểm tra tình hình trong cửa hàng.
Tam Bảo cảm thấy cuộc sống như bây giờ rất tốt, không cần phải tuân theo các quy tắc như lúc đi làm.
Tam Bảo khá yêu thích, hài lòng với điều kiện sống và làm việc hiện tại.
Hơn nữa công việc kinh doanh cũng từng bước phát triển lớn mạnh hơn.
Giống như lời mẹ nói, không cần phải nóng vội, một ngụm ăn không hết miếng bánh lớn, cho dù sau này Tam Bảo muốn tạo dựng một đế chế kinh doanh thuộc về bản thân, nhưng bây giờ tất cả mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, phải làm từ từ, không cần nóng vội, dù sao mình còn trẻ, có rất nhiều vốn liếng.
Bây giờ đế chế kinh doanh của Tam Bảo chỉ vừa mới bắt đầu, càng cần phải ổn định, phải phát triển từng bước từng bước một.
Tam Bảo tin tưởng với bối cảnh thời đại và cơ hội kinh doanh tốt như bây giờ, bản thân nhất định có thể làm nên những thành tựu khác biệt.
Cuộc sống có mục tiêu như bây giờ, thật sự phong phú và thú vị hơn so với việc đi làm ở đơn vị lúc trước rất nhiều.
Sau khi Kiều Kiều ra nước ngoài, Trình Như Lan có thể biết được tình hình của Kiều Kiều ở chỗ Manh Manh, biết mọi chuyện của con gái đều ổn, cô cũng không lo lắng chuyện gì nữa.
Ngày thường, ngoài lúc đi làm và làm việc, mọi người vừa về nhà liền trêu chọc ba đứa nhỏ.
Bây giờ cặp song sinh vẫn còn quá nhỏ, cho nên chơi với Tiểu Đoàn Tử càng vui hơn.
Vì vậy Trình Như Lan thỉnh thoảng sẽ ôm Tiểu Đoàn Tử về thăm nhà mẹ đẻ, hoặc là ôm cô bé đến nhà sư phụ sư nương ngồi chơi một lát, trò chuyện tâm sự với sư phụ sư nương.
Bây giờ mấy người sư phụ sư nương đã nghỉ hưu từ sớm rồi.
Bình thường mấy người bọn họ không có việc gì, hai người sư phụ đang ngồi đánh cờ ở trong sân.
Còn hai người sư nương, thì trông một số cây hoa, cây cảnh và một ít hành tỏi làm gia vị.
Bởi vì bọn họ bình thường nhàn rỗi, không việc gì để làm, thời gian cũng nhiều, cho nên bây giờ trong viện được trồng rất nhiều cây xanh.
Cây hoa và cây cảnh đều phát triển rất tốt.