Cô còn nhớ rõ lúc cô vừa đến đại viện huyện ủy, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Nhã lập tức cảm thấy cô là một nữ nhân tri thức ưu nhã, là một tiểu thư giàu có giơ tay nhấc chân đều có cảm giác thi khí.
Ngũ quan thanh tú ưa nhìn, làn da trắng nõn như có thể phát sáng, mái tóc dài đen nhánh vừa thẳng vừa dày.
So với bộ dáng của cô bây giờ, thật sự khác biệt quá lớn.
Chu Mãn Duệ liếc mắt nhìn Trình Như Lan một cái nói,”Em phải biết rằng lúc trước cô ấy bị đẩy đến laoij đi phương nào, ở nơi đó sống nhiều năm thế, ngày nào cũng bị công việc nông trường hành hạ cho tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, thay đổi là chuyện đương nhiên.”
“Ai, còn tốt, bây giờ chị ấy cũng coi như là khổ tận cam lai.”
“Ừ.”
Chu Mãn Duệ gật đầu tỏ vẻ tán đồng.
“Kiều Kiều, con còn nhớ Vi Vi không?”
“Mẹ, đương nhiên là con nhớ rồi, con nhớ rõ lúc nhỏ mẹ hay nấu mấy món ngon ngon trong nhà, sau đó kêu con với các anh mang qua cho nhà Vi Vi.”
“Đúng vậy, không nghĩ tới vừa mới chớp mắt một cái, mấy đứa đều lớn cả rồi.”
Loading...
“Đây là chuyện thường tình, Vi Vi đang học ở Thanh Hoa, chờ chúng ta quay về Thủ Đô thì có thể đi tìm cô ấy tâm sự một chút.”
“Đúng vậy, lần này sau khi quay về thì con đến Thanh Hoa tìm cô bé đi, sau đó mời về nhà mình ăn bữa cơm.”
“Dạ mẹ!”
Mấy ngày tiếp theo đám người Trình Như Lan lại chạy xuống dưới thôn ngốc, bởi vì bận bịu chuyện hôn sự của em gái Nhã Ngọc.
Bọn họ lần này xin nghỉ liền vài ngày như vậy, cũng là bởi vì ở dưới quê có hai chuyện vui, một chuyện là hôn sự của Chu Chí Phong, một chuyện khác chính là nhị nha đầu Nhã Lam muốn xuất giá.
Cũng may Nhã Lam gả cho người cùng tỉnh, chẳng qua lại không phải cùng huyện.
So khoảng cách vẫn có hơi xa một chút.
Cho nên Chu gia tính tổ chức một hôn lễ ở dưới quê trước, sau đó khi nào đưa tân nương tử qua nhà trai thì lại tổ chức thêm một cái nữa.
Đám người Trình Như Lan cũng đồng ý với cách làm này.
May là trong nhà Chu gia cái gì cũng có, trước đó hỉ sự của Chu Chí Phong còn dư lại đầu heo to vẫn chưa nấu hết, lúc này cũng không giết thêm nữa, mà là làm thịt đầu heo với thêm bốn con gà bốn con vịt là đủ rồi.
Ngay cả hạt dưa đậu phộng kẹo mừng gì đó lần trước vẫn còn thừa nhiều, cho nên bây giờ cũng không cần đi mua.
Đèn lồng đỏ cùng với chữ hỷ dán trên tường cũng không cần bỏ.
Bởi vậy chuyện hôn sự của Nhã Lam chuẩn bị rất nhanh, cuối cùng Trình Như Lan cũng gặp được đối tượng của cô lớn lên là bộ dạng gì.
Thoạt nhìn là một tiểu tử trẻ tuổi thành thật, nói chuyện hào hoa phong nhã, rất có lễ phép.
Trình Như Lan cũng không có phát biểu ý kiến gì, dù sao chỉ cần bên nhà anh hai Chu với ông bà Chu vừa lòng là được rồi.
Mấy ngày nay cô xem bộ dáng vui vẻ ra mặt của Kim Yến Phương liền biết chị dâu này của cô đối với con rể thứ hai cực kì vừa lòng.
Chu gia lại náo nhiệt hết một ngày, mãi cho đến 8-9 giờ tối mới dần an tĩnh lại.
Ngày mai Nhã Lam phải theo nhà trai về nhà chồng.
Người bên nhị phòng toàn bộ cũng đi theo, ngoài ra còn đó đại phòng, bà Chu, Trình Như Lan với Chu Mãn Duệ.
Trong nhà chỉ còn lại ông Chu với đám Chu Chí Phong ở lại.
Nhưng như vậy cũng được, mấy hôm nay Chu gia bận bịu chuyện hỉ sự, làm chậm trễ chuyện cung cấp nguyên liệu cho mấy tiệm cơm ở trong thành.
Cho nên bọn họ tính để lại vài người ở nhà để ngày mai còn hỗ trợ chuyện đi đưa đồ.
Thời gian trôi qua thực nhanh, vèo cái đã đến ngày đám người Trình Như Lan phải về Thủ Đô.
Trước khi quay về, Trình Như Lan với Chu Mãn Duệ có qua nhà Ngô Hiểu Lượng ăn một bữa, đồng thời cũng qua nhà Chu Nhã ăn theo lời mời trước đó.
Trình Như Lan một lần nữa gặp lại em trai của Vi Vi, nhưng đứa nhỏ này thay đổi cũng thật lớn, khi nhỏ là một đứa nhóc tính cách tương đối thẹn thùng, không ngờ sau khi lớn lên lại hướng ngoại hoạt bát đến như vậy.
Nhưng điều này chứng tỏ những năm qua thằng bé sống không tồi, tính cách mới có thay đổi lớn đến thế.
Chờ sau khi chào hỏi qua mấy lão bằng hữu trước kia xong, Trình Như Lan với Chu Mãn Duệ cũng không chậm trễ nữa, cùng với Kiều Kiều nhanh chóng quay lại Thủ Đô.
Lần này trở về, còn có Nhã Hân Nhã Ngọc với chồng của tụi nó.
Còn Chu Chí Phong thì muốn cùng với vợ ở dưới quê chơi thêm mấy ngày nữa.
Sau khi về đến Thủ Đô, Trình Như Lan bắt đầu lên kế hoạch cho một chuyện, đó chính là xử lý chỗ văn vật đồ cổ trước kia cô đi lấy ở trạm thu gom phế phẩm.
Mấy thứ này chồng thành đống ở trong không gian của cô, trước kia cô từng nghĩ kĩ, chờ thời cơ thích hợp, thì đem toàn bộ chỗ văn vật này trả về cho quốc gia.
“Manh Manh, mi cảm thấy ta bây giờ đem mấy thứ này giao cho quốc gia xử lý có được không?”
“Chủ nhân, tôi cảm thấy không ổn, mặc dù bây giờ không phải thời điểm nhạy cảm như trước, nhưng cô đột nhiên lôi ra một đống đồ cổ như vậy sẽ khiến người ta dị nghị, tôi nghĩ cô chờ thêm một thời gian nữa thì hãy giao nộp sẽ tốt hơn.”