“Tuệ Tuệ sao em mua nhiều đồ ăn trở về như vậy, chúng ta cũng chỉ có vài người, không cần khách khí thế đâu?”
Trình Như Lan cũng vội vàng đứng dậy cầm lấy giỏ rau nặng trĩu trong tay cô.
“Không sao đâu chị, em vẫn xách được. Lần này khó khăn lắm mọi người mới trở về một chuyến, đương nhiên phải chiêu đãi cho tốt, nếu không lão Ngô nhà em lại cằn nhằn chết.”
“Ha ha, lời này của em nghe hơi sai nha, anh Ngô đối xử với mẹ con em tốt như thế, sao dám cằn nhằn nửa câu chứ!”
“Chị lại trêu em!”
“Được rồi được rồi, vậy không trêu nữa, để chị phụ em nấu ăn.”
“Được, vậy phiền chị rồi.”
“Tử Tuyết con qua chơi với chị gái đi.”
“Dạ mẹ, vậy con đi lấy bánh quy bà ngoại mang lên mời tỷ tỷ ăn.”
“Ừ, ngoan lắm!”
Loading...
Có Trình Như Lan hỗ trợ, Lý Tuệ rất nhanh đã nấu xong một bàn lớn đồ ăn, có cá có thịt còn có gà vịt, vô cùng phong phú.
Vốn dĩ ban đầu lúc Lý Tuệ vừa mới gả tới trù nghệ còn không có tốt lắm, nhưng đã qua nhiều năm như vậy rồi, ngày nào cô cũng ở trong nhà nấu cơm, đồ ăn bây giờ làm ra hương vị càng ngày càng tốt, mặc dù so ra vẫn kém tay nghề của Trình Như Lan một chút, nhưng chẳng qua cũng chỉ là một chút thôi.
Lúc ăn cơm, Lý Tuệ không ngừng gắp đồ ăn cho mọi người.
“Ăn đi, ăn nhiều một chút.”
“Tuệ Tuệ, đừng gắp cho chị nữa, chị tự gắp được mà, sẽ không khách khí đâu.”
“Được, chỉ cần chị đừng chê em nấu không ngon là được rồi.”
“Ha ha, sao có thể chứ!”
Trình Như Lan với Lý Tuệ ở một bên nói chuyện, Chu Mãn Duệ với Ngô Hiểu Lượng thì ở bên cạnh uống rượu chén chú chén anh.
Một bàn cơm này ăn ăn nói nói hết tận 2 tiếng đồng hồ mới coi như là kết thúc.
Ban đầu Ngô Hiểu Lượng còn tính xin nghỉ làm buổi chiều để ngồi tâm sự với Chu Mãn Duệ.
Nhưng cuối cùng Trình Như Lan với Chu Mãn Duệ cùng nhau khuyên anh ta, không cần thiết phải xin nghỉ cả buổi chiều nữa, dù sao bọn họ về quê hẳn mấy ngày liền, chờ đến chủ nhật được nghỉ thì lại tụ tập một phen.
Ngô Hiểu Lượng thấy họ nói sẽ không rời đi ngay, cuối cùng cũng đồng ý.
Trình Như Lan với Chu Mãn Duệ được Ngô Hiểu Lượng tiễn về.
Buổi chiều Lý Tuệ cũng phải đi làm.
Hôm nay tụ tập một lần, chờ đến chủ nhật thì lại hẹn nhau ăn thêm một bữa nữa.
Chỉ là không nghĩ đến vừa đi xuống cầu thang tầng hai, liền gặp được hai người vốn dĩ nghĩ sẽ chẳng bao giờ gặp nữa.
Là vợ chồng Hồ Vĩnh Phong, Chu Nhã.
“Bí thư Chu, phu nhân Chu.”
“Em gái Như Lan.”
Hồ Vĩnh Phong với Chu Nhã đều kích động lần lượt mở miệng chào hỏi.
“Ai, chị Chu Nhã, đã lâu không gặp.”
“Đúng vậy, 10 năm rồi, quả thực là đã lâu không gặp.”
Chu Nhã nhìn Trình Như Lan tràn đầy phức tạp nói.
“Không ngờ hôm nay chúng ta lại đụng mặt ở đây.”
Chu Mãn Duệ với Hồ Vĩnh Phong đứng ở một bên cũng đang hàn huyên.
Tuy nhiên, người đàn ông nói chuyện khô khan, lời ra cũng không giống như phụ nữ tràn đầy tình cảm như vậy, cho nên bọn họ chỉ đơn giản qua lại mấy câu rồi thôi, đứng ở một bên nghe vợ mình nói chuyện.
Cuối cùng vẫn là Ngô Hiểu Lượng cười bảo hay là vừa đi vừa nói, chứ chặn đường đứng đây còn ra thể thống gì, đám người mới phản ứng lại.
“Được đó, vừa vặn chúng ta đều phải ra ngoài, vậy đi cùng nhau đi.”
Trình Như Lan bị Chu Nhã nhiệt tình ôm lấy cánh tay.
“Em gái Như Lan, cảm ơn em!”
“Chị Chu Nhã, chị nói gì vậy? Cảm ơn em cái gì?”
Nghe thấy ngữ khí trịnh trọng của Chu Nhã, Trình Như Lan buồn cười nói.
“Cảm ơn em lúc trước đã nhiều lần ra tay giúp đỡ nhà chị lúc khó khăn, sau khi chị quay về, Vi Vi với cha con bé đã nói với chị rất nhiều.”
“Cũng cảm ơn em lúc đó đã chiếu cố Vi Vi với Tiểu Bảo, tóm lại nhà chúng ta thiếu nợ em quá nhiều, ân tình quá nặng, cả nhà chúng ta vẫn luôn nhớ rõ ở trong lòng.”
“Chị Chu Nhã, chị nói quá lời rồi. Trước đó giúp đỡ cũng toàn mấy chuyện nhỏ nhặt không đáng gì, hơn nữa Vi Vi là một cô bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, em rất thích con bé, nên đây đều là cam tâm tình nguyện làm, mọi người không cần để trong lòng.”
“Như vậy sao được? Lúc chị quay về Vi Vi luôn nói với chị rằng dì Như Lan đối xử tốt với con bé như thế nào, con bé quý em đến ra sao, đáng tiếc bây giờ con bé đang học ở Thủ Đô, không gặp được em.”
Chu Nhã cảm khái nói.
“Vi Vi học ở Thủ Đô sao? Trường nào vậy?”
“Con bé này học ở Thanh Hoa.”
“Vậy xem ra con bé thi rất tốt, cô bé thật lợi hại.”
Đám người vừa đi vừa nói chuyện một đường, nháy mắt đã đến ngoài cửa đại viện, phải tách ra.
“Như Lan, khi nào các em trở về, trước đó cả nhà chị muốn mời nhà em qua ăn một bữa cơm, cảm ơn em cho tốt.”
“Chị Chu Nhã không cần khách khí như vậy.”
“Như Lan em đừng từ chối nữa, nếu không chị sẽ nghĩ rằng em đang coi thường chị đấy.”
Cuối cùng Trình Như Lan dưới sự dâm uy của Chu Nhã chỉ đành đồng ý sẽ sắp xếp ngày đi qua nhà cô ăn một bữa cơm.
Bởi vì bọn họ đều phải đi làm, cho nên Trình Như Lan với Chu Mãn Duệ dẫn theo Kiều Kiều từ đại viện huyện ủy quay về nhà.
Trên đường về, hai vợ chồng còn đang nói chuyện của Chu Nhã.
“Cảm thấy chị Chu Nhã thay đổi thật lớn.”
Nói thật, lúc nãy vừa mới đụng mặt nhau, nếu không phải đối phương kêu tên cô lên trước, Trình Như Lan thật sự không tài nào nhận ra nổi, phụ nhân tóc mai điểm bạc, mặt đầy tang thương đó chính là Chu Nhã.