Trình Như Lan trìu mến xoa đầu Tử Tuyết, sau đó đặt những thứ mà Chu Mãn Duệ vẫn luôn xách trong tay lên trên bàn.
“Chị Như Lan, hai người đến là được rồi mà, cần gì phải mang theo nhiều đồ như vậy đến chứ, thật quá khách sáo rồi.”
Lý Tuệ ngượng ngùng nói.
“Không sao mà, đây là mấy thứ chị mang đến cho Tử Tuyết, chỉ là một chút đồ ăn, đều được mua ở thủ đô mang về đây, không có gì khác nữa đâu.”
Trình Như Lan gói một con vịt quay Bắc Kinh, cô còn mang theo hai bao đậu phụ vàng.
Ngoại trừ những món này, cô còn đem theo một bổ mỹ phẩm dưỡng da ở thủ đô cho Lý Tuệ.
Không còn gì khác nữa.
“Đậu phụ vàng là một món ăn vặt đặc sắc ở thủ đô, cho nên chị đặc biệt mang hai gói về cho Tử Tuyết ăn vặt. Mấy món mỹ phẩm dưỡng da cũng là mỹ phẩm dưỡng da mà lúc trước chị hay dùng, chị cảm thấy dùng khá tốt, cho nên nghĩ đến việc mang về cho em một bộ.”
“Chị Như Lan, cảm ơn chị, chị thật sự khách sáo quá, em cũng không biết nên cảm ơn chị như thế nào!”
“Được rồi, được rồi đều là người quen cũ, không cần phải khách sáo như vậy đâu.”
Loading...
“Đúng rồi, trong nhà còn đồ ăn không vậy em?”
Ngô Hiểu Lượng nhìn hai chị em bọn họ đứng đó nói chuyện không dứt lời, vội vàng nhắc nhở vợ mình.
“Ôi, anh không nhắc em nói chuyện mãi cũng quên mất tiêu. Bây giờ em ra ngoài mua đồ đây, chị Như Lan, anh Chu và Kiều Kiều, mọi người ở nhà ngồi chơi một lát nhé, em đi ra ngoài mua ít đồ ăn rồi về.”
Lý Tuệ vội vàng nói.
“Tuệ Tuệ, hay là chị đi chung với em nhé?”
Trình Như Lan cũng đứng dậy nói.
“Chị Như Lan, không cần, không cần đâu, em đi một lát rồi về ngay, rất nhanh thôi, mọi người cứ ở nhà uống trà nói chuyện một lát trước đi!”
“Được, vậy được rồi, đừng mua nhiều đồ ăn quá nhé, có mấy người chúng ta thôi mà.”
“Ừm, em biết rồi, vậy em ra ngoài trước đây.”
Lý Tuệ nói xong liền xách giỏ đi chợ ra ngoài.
Trình Như Lan lại ngồi xuống nói chuyện với mọi người.
“Anh Ngô, anh có biết gia đình sống ở lầu hai lúc trước, chính là gia đình sống bên cạnh nhà tụi em, bây giờ cả nhà họ như thế nào rồi không?”
Trình Như Lan nghe chồng mình và Ngô Hiểu Lượng trò chuyện một lúc, suy nghĩ một lúc rồi hỏi.
“À, em nói gia đình Hồ Vĩnh Phong phải không!”
“Đúng vậy, đúng vậy, không phải năm đó nhà em dọn đến thủ đô sao? Nhiều năm như vậy, em cũng chưa từng liên lạc với bọn họ, cũng không biết nhà họ Hồ bây giờ thế nào rồi? Hai đứa nhỏ nhà bọn họ bây giờ đang ở đâu?”
“Chuyện này lúc trước lão Chu cũng từng hỏi anh rồi, xem ra mối quan hệ giữa nhà em và nhà bọn họ rất tốt nhỉ. Nhưng mà em yên tâm, bây giờ cả nhà bọn họ rất tốt, vẫn còn sống trong đại viện này.”
“Vậy còn Chu Nhã, cô ấy về lúc nào vậy?”
“Chu Nhã, ý em là vợ của Hồ Vĩnh Phong phải không?”
“Đúng vậy, người em nói chính là cô ấy, không phải năm đó cô ấy đến nông trường ở phía bắc sao, cho nên em muốn hỏi chuyện cô ấy được thả về khi nào vậy.”
“Chuyện này à, sau khi mấy mẹ con thi đậu đại học hai năm thì cô ấy mới về nhà. Anh nghe nói Hồ Vĩnh Phong phải tốn rất nhiều sức lực mới có thể để cô ấy về sớm, nếu không thì cô ấy còn phải bị nhốt mấy năm nữa đó!”
Ngô Hiểu Lượng không khỏi thổn thức mà cảm thán.
“Như vậy sao! Vậy hai đứa nhỏ nhà anh Hồ thế nào rồi?”
“Bây giờ hai chị em nó, đứa lớn đã vào đại học, đứa nhỏ hình như năm nay học trung học.”
“Em nhớ rõ, nha đầu Vi Vi nhà anh Hồ cùng tuổi với Kiều Kiều, con bé bây giờ vẫn đang học đại học à?”
“Đúng vậy, vốn dĩ lúc trước vì hoàn cảnh gia đình đặc biệt, hai đứa nhỏ này phải dừng việc đi học mấy năm, sau đó khi cha bọn họ cảm thấy tình hình ổn định rồi, lại cho hai chị em Vi Vi tiếp tục đi học.”
“Ồ, thì ra là thế.”
Sau khi Trình Như Lan biết được hoàn cảnh hiện tại của gia đình bọn họ, cô cảm thấy nhẹ nhõm.
“Em dâu, sao em lại quan tâm gia đình bọn họ như vậy chứ?”
“Còn không phải lúc trước nhà bọn họ ở cạnh nhà em sao, bình thường em thấy mẹ của hai chị em Vi Vi không ở nhà, khiến em cảm thấy rất thương hai đứa nhỏ này, cho nên nhiều năm không gặp, em muốn quan tâm bọn họ mấy câu.”
“Nhưng mà bây giờ con gái lớn nhà bọn họ, hình như còn đang học đại học chưa về nhà, chắc là em không thể gặp con bé rồi. Hồ Vĩnh Phong bây giờ là chủ tịch công đoàn, còn vợ anh ấy vẫn luôn ở nhà không đi làm, chắc là em có thể gặp được con trai bọn họ đấy.”
“Không cần, không cần đâu, biết bọn họ sống tốt là được rồi, em cũng không đi quấy rầy nữa.”
Trình Như Lan cảm thấy bọn họ đã không gặp nhau nhiều năm như vậy rồi, gặp mặt có lẽ tương đối xa lạ và khách sáo.
Dù sao thì lúc ấy cô chỉ vì khá thích hai đứa con nhà Hồ Vĩnh Phong, cho nên mới sẵn sàng giúp đỡ bọn họ một, hai lần.
Nghiêm túc mà nói, bọn họ cũng không có mối quan hệ thân thiết lắm.
Cho nên bây giờ cô cũng không cố ý đi gặp bọn họ.
Trong lúc mọi người đang nói chuyện với nhau.
Lý Tuệ xách giỏ đi chợ đựng đầy đồ ăn về nhà.