Kiều Kiều cũng vui mừng nói: “Chú Ngô thật tài giỏi.”
“Được, nếu như vậy thì chúng ta đến huyện ủy một chuyến đi.”
“Được, đã lâu rồi không đến đó.”
“Mẹ, huyện ủy có phải là nơi cha con làm việc trước đây không?”
“Đúng vậy, Kiều Kiều con còn nhớ rõ nhỉ!”
“Đương nhiên nhớ rõ rồi, trước khi nhà mình đến thủ đô, chúng ta sống trong đại viện huyện ủy mà!”
“Đúng vậy, vậy thì cả nhà dì Lý Tuệ chắc bây giờ cũng đang sống ở đại viện huyện ủy.”
“Thật tốt quá, chúng ta rất nhiều năm không về đó rồi, vừa lúc lát nữa có thể đi xem thử một chút.”
“Ừm!”
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, chẳng mấy chốc đã đến tòa nhà chính phủ huyện ủy rồi.
Loading...
Chu Mãn Duệ bảo Trình Như Lan và Kiều Kiều ở ngoài cửa chờ, anh đến chỗ bảo vệ ở cổng vào hỏi thăm.
Không ngờ khi anh vừa mới đến chỗ bảo vệ, một trong những người bảo vệ ở cổng vào đã nhận ra anh.
“Bí thư Chu, ngài đã về rồi.”
“Chú Lưu, bây giờ cháu cũng không phải là bí thư gì đó, chú gọi cháu Mãn Duệ là được rồi.”
“Ôi ôi ôi, không cần đâu. Bí thư Chu, ngài tới đây có việc gì sao?”
“Chú giúp cháu gọi một người, chính là Ngô Hiểu Lượng, phó bí thư Ngô chỗ các chú, chú cứ nói là cháu đến tìm anh ấy.”
“Ồ, được thôi, bí thư Chu, bây giờ tôi đi vào gọi người cho ngài, ngài ngồi ở đây đợi một lát trước đi.”
“Được, cảm ơn chú!”
Ông Lưu nói xong lập tức vội vàng đi vào trong toà nhà giúp Chu Mãn Duệ gọi người.
Không bao lâu sau, ông Lưu vội vàng
dẫn theo Ngô Hiểu Lượng đi ra ngoài.
“Lão Chu, sao cậu đến rồi?”
Ngô Hiểu Lượng còn chưa ra ngoài, giọng nói của anh ấy đã vang lên trước rồi.
“Ha ha, anh không chào đón à.”
“Nào có nào có, cậu đến đây tìm tôi, tôi vui mừng còn không kịp, sao lại không chào đón được chứ?”
Sau khi hai người cảm ơn ông Lưu, bọn họ vừa cười nói vừa đi ra ngoài.
“Ông anh này, bây giờ lên được huyện ủy rồi, còn không gọi điện thoại nói cho tôi một tiếng nữa!”
“Ôi dào, phải mất mấy chục năm mới đến được mức này. Nào so được với cậu chứ, cậu đến nơi nhiều nhân tài như thủ đô mà vẫn có thể phát triển tốt như vậy, thật sự đúng là khiến mấy người đồng đội cũ như bọn tôi không thể nào theo kịp đó nha.”
“Được rồi, hai người chúng ta đừng tâng bốc lẫn nhau nữa.”
“Ha ha, được thôi được thôi, lát nữa chúng ta về nhà, nhất định phải uống mấy ly đó.”
Trong khi hai người đang nói chuyện, Trình Như Lan cũng đi đến trước mặt bọn họ.
“Anh Ngô, đã lâu không gặp.”
“Em dâu, em vẫn trẻ tuổi xinh đẹp như vậy.”
“Đây là Kiều Kiều nhà hai người phải không, lớn như vậy rồi, giống hệt cha mẹ mình, dung mạo xinh đẹp như vậy, thật sự khiến tôi hâm mộ mà.”
“Chào chú Ngô ạ.”
“Được được được, đi thôi, chúng ta mau về nhà đi, buổi trưa nói dì Tuệ Tuệ của cháu nấu thêm mấy món ngon cho cháu, đứa nhỏ này, cháu đã nhiều năm không đến thăm vợ chồng chú rồi.”
“Ha ha, sau này có cháu cơ hội nhất định sẽ đến thăm hai người nhiều hơn.”
“Ha ha, được, chúng ta đi thôi!”
Bởi vì đại viện huyện ủy rất gần chính phủ huyện ủy, cho nên mọi người chỉ cần đi bộ một đoạn ngắn là đến nơi.
Chú bảo vệ của đại viện huyện uỷ không còn là người mà lúc trước cả nhà Trình Như Lan quen biết.
Nhưng mà có Ngô Hiểu Lượng dẫn đầu, mọi người đi vào trong đều không bị ngăn lại.
Sau khi đến nhà Ngô Hiểu Lượng.
“Không ngờ rằng nhà của hai người bây giờ ở ngay trên lầu của nhà bọn em lúc trước!”
Trình Như Lan ngạc nhiên cảm thán không thôi.
“Thật sự rất trùng hợp.”
Chu Mãn Duệ cũng gật đầu tán thành.
“Được rồi, chúng ta vào nhà trước rồi nói chuyện.”
“Được!”
Trong lúc nói chuyện, Ngô Hiểu Lượng đã mở cửa bằng chìa khóa.
“Chị Như Lan, sao mọi người về đây rồi?”
Lý Tuệ vốn đang chuẩn bị nấu cơm trưa trong nhà thì nghe thấy tiếng động ngoài cửa, vừa ra ngoài đã nhìn thấy Trình Như Lan và Chu Mãn Duệ đã lâu không gặp, cô ấy vô cùng ngạc nhiên vui vẻ.
“Tuệ Tuệ đã lâu không gặp.”
Trình Như Lan cũng vô cùng vui mừng.
“Chào em dâu.”
“Chào dì ạ.”
Mọi người sôi nổi chào hỏi lẫn nhau.
Trình Như Lan nhìn cô bé đứng một bên không nói gì, cũng chính là con gái của Ngô Hiểu Lượng và Lý Tuệ.
Vợ chồng Chu Mãn Duệ lúc trước về đây vài lần đã gặp cô bé rồi, nhưng Kiều Kiều đã nhiều năm không gặp, không biết cô bé có còn nhận ra Kiều Kiều hay không.
“Chú Chu, dì Như Lan, hai người đến chơi ạ.”
“Tử Tuyết, đã lâu không gặp, cháu vẫn còn nhớ rõ vợ chồng gì à, vậy chị gái này cháu có nhận ra không?”
Trình Như Lan chỉ vào Kiều Kiều và hỏi cô bé.
“Đây là chị Kiều Kiều, cháu từng nghe cha mẹ nhắc đến, lúc nhỏ cháu cũng từng gặp chị ấy rồi.”
Tử Tuyết lớn tiếng mà nói.
“Đúng vậy, trí nhớ của cháu thật tốt quá.”
“Nào, đây là đồ ăn ngon dì mang đến cho cháu.”