“Đúng rồi, nhà này của con lớn bao nhiêu vậy? Mấy gian phòng ngủ? Có sân nhà gì đó hay không?”
Lưu Quế Hoa lại không yên tâm mà hỏi.
“Khá ổn, lần trước Từ Hoa dẫn con đi xem, nhà cũng khá lớn, ba phòng ngủ, một phòng khách và một nhà vệ sinh, nhưng mà không có sân nhà.”
“Vậy Từ Hoa vào ở căn nhà kia rồi sao?”
“Vẫn chưa vào ở đâu, tụi con bây giờ đều đang sống trong căn nhà mà đơn vị phân chia cho tụi con.”
“Đúng nhỉ, bây giờ các con làm việc được phân chia nhà mà? Sau này khi hai đứa kết hôn, đơn vị của các con có phải sẽ chia cho các con một căn nhà lớn không?”
“Chắc là có.”
“Vậy thì đến lúc đó không phải hai đứa sẽ có thêm một căn nhà sao?”
Lưu Quế Hoa vô cùng ngạc nhiên vui mừng.
“Vâng!”
Loading...
“Vậy thì còn tạm được. Vậy mai mốt sau khi Từ Hoa dẫn con về nhà gặp cha mẹ thằng bé rồi, con lại dẫn thằng bé về đây để mọi người xem thử thằng bé có đáng tin cậy hay không nhé!”
“Được thôi, mẹ!”
Nhã Hân thấy mẹ cuối cùng cũng hài lòng, trong lòng xem như thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cuối cùng cũng qua được cửa thứ nhất này rồi.
“Bây giờ con có bạn trai rồi, anh cả cũng đã kết hôn, trong nhà cũng chỉ còn lại em gái và em trai của con thôi.”
“Chắc là bọn họ cũng sẽ hẹn hò sớm thôi!”
“Nhà mình bây giờ tổ chức hỉ sự liên tiếp nhỉ!”
“Mấy đứa nhỏ bắt đầu đi học muộn hơn so với những đứa trẻ trong thôn vài năm, bây giờ tốt nghiệp rồi, cho nên cũng kết hôn cùng lúc với nhau.”
Buổi tối lại ăn tiệc rượu, những người bạn cùng lứa với Chí Phong lúc trước không ngừng rót rượu cho Chí Phong.
Cuối cùng vẫn là em trai Chí Phong và Kim Đản uống rượu giúp, Chí Phong mới không bị mọi người chuốc say.
“Được rồi, được rồi, vào phòng nháo động phòng thôi.”
“Đúng vậy, đi thôi!”
Một đám thanh niên trẻ tuổi cũng đi theo vào náo động phòng.
Nháo động phòng ở nông thôn đa dạng hơn ở thành phố nhiều, cuối cùng vẫn là hai người em trai của Chí Phong kéo đám thanh niên trẻ tuổi ra ngoài, bọn họ mới chịu bỏ qua.
Đến ngày hôm sau, Trình Như Lan và Chu Mãn Duệ dẫn Kiều Kiều lên huyện.
Chu Mãn Duệ dẫn hai mẹ con Trình Như Lan đến gặp những người đồng đội cũ của mình.
Dù sao thì bây giờ quanh năm suốt tháng mọi người cũng rất khó gặp nhau một lần, bây giờ về đây một chuyến, nói như thế nào thì cũng phải cùng nhau uống rượu một bữa.
Chu Mãn Duệ sợ bọn họ không có ở nhà, anh dẫn Trình Như Lan và Kiều Kiều đến Cục Công an nơi Ngô Hiểu Lượng làm việc.
“Cha, chúng ta tới đây làm gì?”
Trên đường Kiều Kiều khó hiểu mà hỏi.
“Lần này chúng ta đến đây để gặp chú Ngô của con đó!”
“Chú Ngô ạ, con cảm thấy đã nhiều năm không gặp chú ấy rồi.”
“Con có lẽ là như vậy, nhưng lúc trước mẹ và cha con về đây cũng gặp mấy lần rồi!”
Trình Như Lan mỉm cười và nói với con gái.
“Không biết bé con nhà chú Ngô đã lớn chưa nữa? Bây giờ có còn nhận ra người chị như con không nữa?”
“Đã nhiều năm không gặp như vậy, chắc là con bé con nhà lão Ngô đã không nhớ nỗi người chị như con nữa rồi.”
“Không sao cả, lát nữa gặp nhau thì quen rồi.”
Lần này mấy người Trình Như Lan đến đây cũng không đi tay không.
Trình Như Lan và Chu Mãn Duệ đã bỏ rất nhiều thứ vào không gian trước đó, tất cả đều là đặc sản thủ đô mà bọn họ mua ở thủ đô.
Cho nên hôm nay khi ra ngoài, Trình Như Lan lấy ra một ít.
Kiều Kiều không rõ lắm về những thứ mẹ mình mang đến, dù sao thì con bé chưa bao giờ để ý đến những thứ này, lần nào cũng có cha mẹ lo mấy chuyện này.
Không bao lâu sau bọn họ đã đi đến trước cửa Cục Công an.
“Hai mẹ con em ở bên ngoài chờ trước, anh vào tìm lão Ngô.”
“Được!”
Sau khi Chu Mãn Duệ vào trong thì không tìm thấy người.
Cuối cùng vẫn là có người nhận ra Chu Mãn Duệ, biết anh và Ngô Hiểu Lượng là đồng đội cũ, sau đó nói tình hình cho Chu Mãn Duệ nghe.
“Anh nói là cục trưởng Ngô được điều đến huyện ủy rồi sao?”
“Đúng vậy, cục trưởng Ngô bây giờ là phó bí thư huyện ủy của huyện chúng ta đó.”
“Chuyện này xảy ra khi nào vậy?”
“Anh ấy được điều đến đó từ hai tháng trước rồi.”
“Ồ, như vậy sao, cảm ơn anh!”
“Không có gì.”
Sau khi Chu Mãn Duệ cảm ơn đối phương, anh bước ra khỏi Cục Công an với vẻ mặt phức tạp.
“Có chuyện gì vậy?”
Trình Như Lan nhìn thấy vẻ mặt của chồng mình, liền biết anh không gặp được Ngô Hiểu Lượng.
“Lão Ngô được điều đến huyện ủy rồi.”
“Điều đến huyện ủy, vậy bây giờ anh ấy làm chức vụ gì vậy?”
“Vừa nãy nghe người khác nói, anh ấy hiện là phó bí thư huyện ủy.”
“Woa, được đó, lão Ngô thật không tệ.”
Trình Như Lan khen nói.