Tại Thiên Ngự Phong của Lăng Tiêu Phái, một nam nhân trung niên dẫn theo một thiếu nữ chừng mười lăm, mười sáu tuổi xuất hiện ở đây.
Thiếu nữ có gương mặt trắng như tuyết, ngũ quan tuyệt mỹ, dưới hàng lông mi dài là một đôi mắt to tròn xinh đẹp, linh động có thần.
Nàng hiếu kỳ hỏi người nam nhân trung niên gương mặt uy nghiêm bên cạnh: "Thúc thúc, ta không thể bái người làm thầy sao?"
Nam nhân trung niên quay đầu lại nói: "Dưới trướng của ta đã có ba đệ tử thân truyền, năm đệ tử nội môn, chỉ sợ quá bận rộng không có thời gian dạy bảo con."
"Vừa lúc Thiều sư đệ của Thiên Ngự Phong mới có hai đồ đệ, con bái sư có thể làm đệ tử thân truyền của đệ ấy."
"Hiện giờ nhân lúc Thiều sư đệ cùng đại đồ đệ của hắn không có ở đây, ta mang con đến tìm Nhị đồ đệ của hắn trước."
Thiếu nữ chớp mắt, vô cùng nghi hoặc: "Bái sư vì sao phải tìm Nhị đồ đệ của ngài ấy trước."
Trên mặt nam nhân trung niên lộ ra biểu tình lúng túng, cuối cùng mới đáp lời: "Trước tiên cứ tạo mối quan hệ với Nhị đồ đệ của hắn trước, như vậy việc con bái sư mới càng thêm thuận tiện."
Thiếu nữ nhìn nam nhân trung niên: "Thúc thúc, người nghĩ một đằng nói một nẻo rồi."
"Có phải người có chuyện gạt ta không?"
Loading...
Nam nhân trung niên vừa định nói gì đó, liền thấy đỉnh núi ở cách đó không xa: "Chúng ta đến rồi."
Thiếu nữ thuận theo hướng nam nhân trung niên chỉ nhìn lại.
Chỉ thấy cách đó không xa, có một khối đất trống, trên đất trống có một cây đại thụ.
Phía trên nhánh cây có một con chim nhỏ chừng nắm tay đang đứng, toàn thân nó là bộ lông vũ đỏ rực, trông rất đáng yêu.
Dưới cây có một chiếc võng đang đung đưa, trên đó là một người trẻ tuổi đang nằm.
Theo khoảng cách càng lúc càng gần, thiếu nữ phát hiện thiếu niên này khoảng chừng mười tám mười chín tuổi, mày kiếm mắt sáng, rất suất khí.
Hắn đang cầm Thiên Cơ Bài nhìn say xưa.
Người nam nhân trung niên, cũng là thúc phụ của nàng đến gần, liền cười chào hỏi: "Thiếu Khanh!"
Ngữ khí này khiến thiếu nữ cảm thấy có hơi nịnh nọt, như đang lấy lòng thiếu niên ở trước mắt.
Ánh mắt của thiếu niên dời khỏi Thiên Cơ Bài, nhìn nam nhân trung niên cùng thiếu nữ một chút, mới đáp: "Hóa ra là Tiêu sư bá, ngài đến tìm sư phụ sao?"
"Sư phụ không có ở nhà, đúng rồi, Đại sư huynh cũng không có ở đây."
Sau khi nói xong, hắn gật gật đầu, tiếp tục đưa võng.
Thiếu nữ cảm thấy rất kinh ngạc, kinh ngạc với thái độ của thiếu niên này với thúc phụ của nàng.
Thúc phụ của nàng - Tiêu Sấm, là Phong chủ của Xích Nguyệt Phong, thực lực đã là Nguyên Anh kỳ, không chỉ là cao thủ của Lăng Tiêu Phái mà còn rất nổi danh ở Tề Châu.
Hiện giờ, ngài ấy lại mang theo thái độ lấy lòng với người trẻ tuổi trước mắt này?
Tiếp đó, nàng nghe thúc phụ nói với mình: "Tiêu Y, đây là Nhị đệ tử của Thiên Ngự Phong, Lữ Thiếu Khanh, con cứ gọi là Nhị sư huynh là được."
Thiếu nữ Tiêu Y mặc dù không rõ thiếu niên ở trước mắt có gì hơn người nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời, ngọt ngào gọi một tiếng: "Xin chào Nhị sư huynh!"
Thanh âm dễ nghe như hoàng oanh, Lữ Thiếu Khanh cũng không nhịn được mà nhìn nàng nhiều thêm một chút.
Tiêu Sấm cười nói với Lữ Thiếu Khanh: "Thiếu Khanh, con thấy nha đầu này thế nào?"
Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: "Tiêu sư bá, ngài có chuyện thì tìm sư phụ hoặc là Đại sư huynh đi, ngày mai ngài lại đến, mai bọn họ mới về."
"Ta bận rộn nhiều việc, không rảnh."
Sau khi nói xong, hắn nhảy xuống khỏi võng, chuẩn bị chạy.
Tiêu Sấm nhanh tay lẹ mắt kéo Lữ Thiếu Khanh lại: "Con đừng chạy."
"Sư bá ta có việc nhờ con."
Lữ Thiếu Khanh vội vàng nói: "Tiêu sư bá, ta và ngài không oán không thù, ngài đừng hại ta nha."
"Đến cả mỹ nhân kế cũng dùng, ta không hiểu gì hết, ta không giúp được ngài."
Tiêu Y ở bên cạnh cảm thấy cạn lời.
Tiêu Sấm lên tiếng: "Ta chỉ muốn để nha đầu Tiêu Y này bái nhập vào môn hạ của Thiên Ngự Phong mà thôi, muốn nhờ con giúp một tay."
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, lập tức bình tĩnh lại, đẩy tay Tiêu Sấm ra.
"Hầy, sao ngài không nói sớm, dọa ta sợ vỡ mật."
Tiêu Sấm dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói: "Tiểu tử nhà con, sao lại lười như thế, con có thể học theo Đại sư huynh của mình một chút được không?"
Lữ Thiếu Khanh đáp: "Có một Đại sư huynh đã đủ khiến sư phụ nhức đầu rồi, thêm một người như con nữa, không phải muốn đẩy sư phụ đi treo cổ sao."
"Ta chỉ muốn tốt cho sư phụ mà thôi."
Tiêu Sấm bó tay, bèn quay lại chính đề: "Con giúp đỡ chút đi, để nha đầu này Tiêu Y này bái nhập vào môn hạ của sư phụ con."
Lữ Thiếu Khanh nghe xong, trên mặt lộ ra vẻ kỳ lạ, nhìn Tiêu Y một lượt.
Một hồi lâu mới hỏi Tiêu Y: "Nha đầu, ngươi là gì của Tiêu sư bá?"
Tiêu Y đáp: "Ngài ấy là thúc thúc của ta."