Con người là loài sinh vật có tính lười bẩm sinh, trong hầu hết các tình huống, ngồi luôn dễ chịu hơn so với đứng, mà nằm lại thích chí hơn so với ngồi. Tất nhiên nằm lâu phải đổi tư thế, bằng không sẽ cảm thấy khó chịu. Đổng Trác hưởng thụ sự hưng phấn từ quyền lực, lại đón nhận vị thơm ngọt của mỹ nhân, đúng là thỏa mãn từ tinh thần cho đến thể xác. Bây giờ hắn đã đạt đến đỉnh cao danh vọng, rượu hắn uống là loại rượu ngon nhất, thịt là loại thịt thơm mềm nhất, ăn uống bao nhiêu tùy thích. Người đẹp cũng rất tri kỷ, từ ngoài đường đến trên giường đều không chê vào đâu được, thậm chí muốn ăn cũng có người mớm cho.
Đổng Trác mặc dù không phải hoàng đế, nhưng những đãi ngộ của hắn chẳng thua kém gì người đang ngồi trên ngai vàng. Lý Nho tới một lần, nhìn thấy Đổng Trác rơi vào ải mỹ nhân cũng chẳng nói chẳng rằng bỏ đi. Theo Lý Nho thấy, mỗi một kẻ muốn đặt mông ngồi lên ngai vàng đều cần phải trải qua chướng ngại này, có điều có người sẽ tỉnh táo lại và đề kháng với mỹ nhân, có kẻ sẽ sa đọa luôn.
Trong lòng Lý Nho hiểu rõ, đây là thủ đoạn mềm dẻo của sĩ tộc Quan Đông đối phó với Đổng Trác, nhưng hắn cũng biết bây giờ mình đi khuyên cũng được thôi, bất quá chẳng có hiệu quả gì cả. Chỉ có thể để người trong cuộc tự mình thanh tỉnh là tốt nhất, nếu không lần sau gặp ải mỹ nhân sẽ không gượng dậy được. Ài, Đổng Trác Đổng Trọng Dĩnh, chỉ mong ngươi đừng để trái tim Tây Lương kiêu hùng của mình ngủ quên. Biết là bản thân hắn xuất thân vùng biên cương, những thủ đoạn này hắn chưa từng trải qua nên sức chống cự yếu kém một chút, nhưng nếu có thể đứng dậy từ vũng bùn, tinh thần sẽ được nâng cao, cũng giúp cho sự nghiệp thăng tiến vượt bậc. Bởi vậy Lý Nho đang chờ xem Đổng Trác có thể kiềm chế bản thân hay không.
Chiêu này sĩ tộc chơi rất đẹp, trên cơ bản bất kỳ một thế gia trung bình trở lên đếu nắm được, ải mỹ nhân được tạo ra không phải để đối phó kẻ thù, mà dùng để huấn luyện gia chủ tương lai. Gia tộc càng lớn chi thứ càng đông, cạnh tranh cực kì gay gắt, dòng chính chiếm ưu thế nhất định nhưng không phải đời nào cũng có gia chủ mạnh mẽ, rất nhiều người lo lắng cho đời sau nên tuyển chọn cực kì gắt gao. Một gia tộc muốn lớn mạnh phải không ngừng gieo hạt, tất nhiên trong số thiếu niên trưởng thành sẽ có vài cá nhân xuất sắc. Theo quy luật bất thành văn, chức gia chủ sẽ truyền cho con trưởng, nhưng hắn cũng phải đề phòng những người còn lại dòm ngó. Dưới tình huống bình thường, gia chủ đều sẽ tìm vài chuyện có thời hạn để cho nhóm dự bị làm, thông qua đó kiểm tra năng lực. Đồng thời nhóm này sẽ đột nhiên gặp phải chuyện tình rực rỡ như Hứa Tiên gặp Bạch Xà, hay Đổng vĩnh gặp được thất tiên nữ, vừa thấy đã cùng nhau thề non hẹn biển, hứa hẹn trao thân… Câu chuyện rất đơn giản bình dân, nhưng hầu như thanh niên trẻ tuổi nào cũng đầy mơ mộng, sẵn sàng lao đầu đi như thiêu thân, việc có thoát ra được hay không thì tùy vào từng người.
Về sau thế gia phát hiện phương pháp này dùng để đối phó với một số thành phần tài năng xuất thân từ nhà nghèo chân đất rất hiệu quả, bởi vì trai nhà nghèo bình thường rất ít được cánh chị em để mắt tới, hễ đắc ý đã cảm thấy thiên hạ rộng lớn trong lòng bàn tay ta, thường sẽ bị tiểu thư các thế gia mê hoặc, sau đó rơi vào bẫy mà không biết mình sai ở đâu. Mỹ nhân kế thậm chí còn được dùng để tấn công con cả của gia tộc khác, hoặc dùng cho bậc quân vương. Hiện giờ đối thủ quá mạnh, họ sẽ tìm cách biến đối thủ thành heo.
Tình huống của Đổng Trác có phần tương tự, sĩ tộc Quan Đông sẽ cho hắn một bàn tiệc thịnh soạn, một bầy mỹ nữ vây quanh. Mỹ nhân trong gia tộc không chỉ là một loại gia sản, cũng là công cụ để lôi kéo quan hệ, một loại vũ khí không thấy máu, sử dụng tốt có thể hạ gục đối thủ chính trị.
Bàn về mỹ nhân, có rất nhiều thể loại khác nhau, Thái Diễm đẹp theo kiểu cô lớp trưởng học giỏi gương mẫu bàn bên, cả người toát lên vẻ đẹp học vấn, làm người khác nhìn là muốn cắp sách đến trường. Trong phòng nàng cũng có lư để xông hương, Thái Diễm không thích những loài hoa có mùi hương nồng nàn, chỉ yêu thích những giống tự nhiên như trúc Vu Thanh. Lúc này Thái Diễm vừa mới viết xong một quyển sách nàng xem qua trước đó, nhưng lại bị Thái Ung cầm mang đi tặng bên ngoài. Từ nhà họ Vệ quay về Thái phủ, Thái Diễm sinh hoạt rất đơn giản , bình thường phần lớn thời gian buổi sáng chỉ dùng để học thêm kiến thức và chép lại sách mình nhớ, buổi trưa nghỉ ngơi hoặc đàn hai ba khúc. Dần dần cả Thái phủ đều biết thói quen của tiểu thư nhà mình, bởi vậy lúc ấy Phỉ Tiềm đến Thái phủ chờ Thái Ung mới đột nhiên cảm thấy cả phủ yên tĩnh.
Ngày đó Thái Diễm chỉ là đột nhiên nhớ lại chuyện không vui trước đây, nên muốn thông qua tiếng đàn để giải tỏa cảm xúc, không ngờ sau đó người hầu gái Thải Y lại mang cho mình một trang thơ do Phỉ Tiềm viết sau khi nghe mình đàn. Ở thời Đông Hán, thơ từ vẫn chưa có sân khấu của riêng mình, hầu như không được chuộng cho lắm. Người Đông Hán thường sẽ thích đọc những bài văn hoặc những câu chuyện dài có ngôn từ đầy hoa mỹ, còn thơ phú chỉ vừa mới nhú mầm mà thôi. Rất nhiều bài thơ thời nhà Hán được lưu giữ đến hiện đại thật ra mang thiên hướng giống lời bài hát nhiều hơn là thơ, nghiêm túc mà nói, thơ chính là món ăn tinh thần được biến tấu từ âm nhạc.
Trước đó thời Xuân Thu Chiến Quốc có nhiều nơi cũng từng làm thơ, nhưng hầu hết người làm đều là quý tộc. Đến khi nhà Hán được thành lập, thơ từ bắt đầu len lỏi trong chốn quan trường cho tới tận dân gian, từ âm nhạc cho đến khi mọi người công nhận thơ là một học phái riêng còn mất khoảng thời gian. Tất nhiên những thể thơ như bốn chữ, năm chữ, lục bát hoặc thất ngôn bát cú vẫn chưa xuất hiện. Thời Hán Vũ đế Lưu Triệt không chỉ dùng vũ lực để đánh tan Hung Nô, mà vị hoàng đế này còn cho người đặt Thái Học và lập phủ âm nhạc hoàng gia, mời Lý Duyên Niên tinh thông âm luật làm Đô Úy, phụ trách đào tạo cho nhạc công trong thiên hạ và biên soạn bài hát. Đồng thời ông ta còn cho người đi khắp nước để sưu tầm những bài nhạc dân ca.
Từ khi phủ âm nhạc hoàng gia ra mắt, những bài hát dân tộc có thể được bảo tồn, cũng phát triển thành hình thức ban đầu của thơ từ. Thời hiện đại có Đại Phong Ca của Lưu Bang, thực tế Hán Cao Tổ chỉ dùng nhạc nước Sở để viết lời. Sau đó loại hình văn hóa này chậm rãi phát triển, mãi cho đến Đông Hán mới từ từ xuất hiện thể thơ bốn chữ, hoặc thơ năm chữ. Ban Cố chính là vị đại nho đã sáng tạo ra thể thơ năm chữ nổi tiếng của nhà Hán. Bởi vậy lúc ấy Phỉ Tiềm cảm xúc dâng trào, do quá kích động nên dùng trí nhớ của mình chắp vá thành một bài thơ, khiến cho Thái Diễm cảm thấy cách làm thơ này quá mới mẻ, thì ra thơ còn có thể viết như vậy. Có điều vần điệu của bài thơ sao lại kì quái như thế, đây là do hắn tự mình biến tấu chăng?