Thơ thời Hán ban đầu rất hay bỏ chữ “hề” vào trong, ví dụ trong câu “thiên bất nhân hề giáng loạn ly” (trời không có lòng thương người, giáng xuống loạn thế để gia đình ly tan) trong bài hồ già thập bát phách của Thái Diễm. Người đời sau có giải thích chữ này chẳng có nghĩa gì cả, chỉ sử dụng giống kiểu trợ từ cho câu. Nhưng thời Hán sử dụng từ này để đại biểu cho việc có thể linh hoạt chuyển đổi giữa thơ từ và âm nhạc, ngươi thích thì có thể ngâm xướng, không thì đọc như đọc văn, chẳng qua thời sau không ghi chép lại họ dùng giai điệu ra sao.
Nền văn minh của Trung Quốc là nền văn minh lúa nước, trải qua quá nhiều biến cố nên rất nhiều thứ bị lạc trôi theo dòng lịch sử. Cho nên Thái Diễm cảm thấy thơ Phỉ Tiềm lạ ở chỗ trong câu thơ hắn không sử dụng chữ “hề”, làm nàng không biết phải đánh giá bằng nhạc nước Sở, nhạc nước Việt hay nhạc nước Chu? Vì sao càng đọc càng thấy phách trong bài thơ không hợp với nhau, khiến cho người tự nhận là chuyên gia về âm nhạc như nàng không khỏi buồn bực.
Sư đệ à, biết ngươi rất kì quái, lần sau làm thơ có thể vui lòng ghi chú thích có được không, làm vậy làm sao ta đoán được? Có điều ý nghĩa của mấy câu thơ Thái Diễm vẫn hiểu được, dù ý tưởng rất tốt, nhưng…hừm, ngươi bảo ta là cây gỗ khô hay bảo ta là thuyền sắp chìm? Nước Hoàng Hà vốn dĩ rất trong có được không? Sông có nước đục phải là sông Kính Thủy mới đúng! Sư đệ chắc ngoài đọc sách cần phải đi thực tế, việc này nàng nên bàn thêm với cha, truyền thừa học vấn kiểu này nhà họ Thái mất hết mặt mũi a.
Nàng cũng liệt kê một số sách sư đệ cần học thêm, ví dụ như Sở Từ, Nhạc Phủ, âm vần của hắn không tốt, vậy thì ráng đọc sách do Ban Cố viết… Bạch Hổ Thông Nghĩa này, Lưỡng Đô Phú không tệ, mặc dù nói về phú nhưng sẽ giúp cho từ ngữ trau chuốt hơn, ngoài ra còn có Hán Thư…. Đúng rồi, chữ xấu quá, hắn phải rèn chữ! Ta phải tìm cho hắn một số mẫu chữ đẹp! Do Thái Ung đang gặp vấn đề, nên Phỉ Tiềm vinh hạnh được vị Thái sư tỷ đích thân lựa chọn sách đọc thêm, làm hắn choáng váng cả đầu óc. Người đẹp à, ta đây đã đắc tội với nàng hả? Nếu như Phỉ Tiềm biết hắn tùy ý viết thơ tạo ra nhiều rắc rối thế này, đoán chứng lúc đó đánh chết hắn cũng sẽ không tự ý chôm tác phẩm.
Điều duy nhất may mắn là những việc này không gấp, có thể chậm rãi làm, nếu không Phỉ Tiềm thật sự muốn đi nhảy sông. Ngày đó ở nhà Lữ Bố uống rượu luyện võ, nhờ hai người Lữ Bố cùng Trương Liêu giúp hắn xoa bóp bằng bài thuốc do Lữ Bố tự chế, nếu không ngày thứ hai đừng nói đi đường hay xuống giường, thậm chí ngay cả ăn cơm cũng là một vấn đề. Dù sao cơ thể kiếp này quá gầy yếu, chưa từng được rèn luyện thể dục. Phỉ Tiềm quyết đoán quên đi cảnh kinh khủng khi phải bôi thuốc đêm qua. Hắn hiểu Lữ Bố chịu đem loại thuốc quý này ra cũng như lấy máu của mình, nghe đồn Lữ Bố phải dùng dầu từ sói thảo nguyên cộng thêm một số loại thảo dược hiếm thấy mới có thể giúp hắn giảm trừ đau nhức, nói lên việc Lữ Bố quý Phỉ Tiềm đến mức nào. Thế nhưng việc bôi thuốc có thể tìm vài hầu gái dịu dàng hay không? Vì sao mình phải trần truồng để cho hai nam nhân xoa bóp khắp người?
Đây là do kiến thức về võ nghệ của hắn quá ít, với bài thuốc đậm hương liệu như vậy cần người có sức lực mạnh xoa bóp mới thấm đều, huống hồ quá trình trị liệu cần phải liên tục, nếu không sẽ làm cơ bắp đau đớn hơn mấy lần. Chính vì Lữ Bố thấy Phỉ Tiềm vừa mắt lại hợp tính, còn giúp hắn tìm được binh khí, bằng không còn khuya hắn mới rat ay. Năm đó Lữ Bố luyện võ, tất cả cực khổ hắn phải tự trải qua.
Thôi thì luyện võ để sau, tại Phỉ Tiềm muốn ra ngoài phía đông thành, hội ngộ với sư phụ Thái Ung để chuẩn bị một chút. Còn ít giờ nữa sư phụ Lưu Hồng sẽ phải đến quận Sơn Dương nhận chức, tuy cả hai lão già đã tiệc rượu chè chén một phen, nhưng khi Lưu Hồng chính thức rời thành, Thái Ung vẫn phải đến đưa tiễn, đương nhiên Phỉ Tiềm làm đệ tử cũng phải có mặt.
Bên ngoài thành Lạc Dương rộng khoảng 5km2, dọc theo con đường đều xây dựng một ít đình nhỏ. Nhờ vậy khách lữ hành có chỗ nghỉ chân, ngoài ra họ còn có thể dùng làm nơi đưa tiễn. Phỉ Tiềm ngồi xe ngựa đến sớm một chút, nhìn hai bên không thấy Thái Ung mới nhẹ nhàng thở ra, may mắn không có đến trễ, nếu không sẽ bị nói là thất lễ. Phỉ Tiềm bảo xa phu giúp mình dọn sạch đình, tìm chút rượu thịt để lên bàn rồi mới đứng khoanh tay chờ Thái Ung cùng Lưu Hồng đến. Không lâu sau, hắn đã nhìn thấy một cỗ xe ngựa rất giản dị, Thái Ung cũng từ trong xe bước ra. Thấy Phỉ Tiềm chuẩn bị rượu trong đình, Thái Ung gật đầu nhẹ, lão cũng không nói gì thêm, im lặng đúng ven đường chờ đợi. Người không biết sẽ không ngờ một thị trung – học giả nổi tiếng lại đứng chờ bạn mình như những người bình thường.
Lại qua vài phút, ba cỗ xe ngựa đi thành hàng tới trước đình, còn có mười mấy hộ vệ chậm rãi đi đến, phía trên xe treo nghi trượng dành riêng cho thái thú. Không phải Lưu Hồng muốn khoe khoang, mà đây là quy củ trong triều, quan viên có công vụ phải đi đến tỉnh nhất định phải treo tiết trượng thể hiện thân phận, người nào xúc phạm xử lý theo luật. Thái Ung, Phỉ Tiềm mang danh nghĩa tiễn bạn tiễn thầy nên có thể mặc đồ thường tùy ý, nhưng Lưu Hồng là quan viên đi nhận chức, bởi vậy không chỉ có tiết trượng, còn có hộ vệ do triều đình phái tới bảo vệ.
Lưu Hồng xuống xe, lão nắm tay Thái Ung đi vào trong đình. Đội hộ vệ của Lưu Hồng đã quá quen với nghiệp vụ, họ chỉ chắp tay hành lễ rồi chia ra cho ngựa ăn, đứng bên đường chờ đợi. Có điều những hộ vệ này không nghĩ tới Phỉ Tiềm chẳng những chuẩn bị giúp Thái Ung tiễn bạn mà ngay cả phần đồ ăn cho hộ vệ hắn cũng lo chu toàn. Lúc này xa phu bưng từng bát thịt nóng hổi lên cho hộ vệ, cho họ một niềm vui bất ngờ, luôn miệng cảm tạ. Lưu Hồng nhìn thấy hành động ấm áp của Phỉ Tiềm, chỉ vào rồi bảo Thái Ung:
Loading...
“Huynh nhìn đi, kẻ này tâm tư rất tinh tế tỉ mỉ.”
“Haha, Tử Uyên đúng là đã hiểu trọn chữ “hòa”, đối nhân xử thế rất có phong độ đại học giả.”
Thái Ung cũng đồng ý, bất quá hôm nay không phải đến khích lệ Phỉ Tiềm, mà là đến tiễn ngươi.
“Ài, Nguyên Trác, chúng ta tương giao bao năm, thời gian gặp nhau ngắn ngủi, không ngờ lại phải chia tay. Lần này ngươi từ biệt, chẳng biết lúc nào mới có thể gặp nhau.”
Thái Ung nhìn tóc mai điểm bạc của bạn thân mà thở dài, cuối cùng con người không thắng được thời gian, họ già rồi. Chẳng biết mai này có còn cơ hội gặp lại hay không. Phỉ Tiềm thu xếp chỗ nghỉ cho hộ vệ rồi vội vàng trở lại trong đình, đã nhìn thấy hai người cao tuổi Thái Ung cùng Lưu Hồng nắm lấy tay nhau, lệ nóng chảy ướt mi mắt…