Trung Quốc có một câu nói rất hay, trong lòng mỗi người đàn ông đều có chút mơ mộng làm hiệp sĩ. Bởi vì khung cảnh tay cầm kiếm ngao du giang hồ, mười bước giết một người, cả con đường dài ngoằng đều có kẻ thì thầm xưng tụng tên ngươi, giữa rừng hoa ngút ngàn không một chiếc lá rơi trúng người… hắn cũng không ngoại lệ, nhưng anh hiệp sĩ Phỉ Tiềm vừa mới nhen nhóm ra đời đã bị Lữ Bố đả kích không thương tiếc. Thể chất ta làm sao, ý Lữ Bố ngươi nói ta là con hàng dởm đời hả? Phỉ Tiềm lại đem ánh mắt ngời sáng tương lai nhìn sang Trương Liêu, kết quả Trương Liêu đột nhiên im lặng, cầm chén rượu uống liên tục….
Hiểu rồi. Phỉ Tiềm thở dài mất hết cả hứng, nói đi nói là ta vẫn là số làm quan văn ngồi bàn giấy, không thể hô xung phong trên chiến trận, giữa ngàn quân lấy đầu tướng giặc. Trương Liêu an ủi Phỉ Tiềm:
“Tử Uyên đừng lo, quan văn nào đặt chân lên chiến trường mà chẳng có một đội hộ vệ đông đảo, kẻ không phận sự miễn tiếp. Huống hồ nếu như quan văn đều cầm thương cầm đao chạy ra chiến trường giết giặc, còn cần võ tướng chúng ta làm gì nữa?”
Lữ Bố gật đầu tán thành:
“Văn Viễn nói giống ý ta đó. Tử Uyên đệ gân cốt ốm yếu, võ nghệ của ta lại quan trọng ở phần sức mạnh, nếu ngươi cố tình luyện sẽ bị tổn thương cơ thể, nhẹ thì tay chân cử động khó khăn, nặng thì tuổi thọ ngắn đi. Đệ yên tâm, nhờ đệ chỉ điểm ta mới tìm được Phương Thiên Họa Kích, nếu có kẻ nào can đảm kiếm đệ gây sự, vậy phải hỏi xem kích trên tay mỗ có đồng ý không đã!”
Phỉ Tiềm ủ rũ cúi đầu, thầm nghĩ ừ thì giờ Lữ Bố Lữ Phụng Tiên ngươi đúng là áo gấm về quê, thật sự rất ngon lành, nhưng sau này thua trận, việc bảo vệ bản thân còn khó chứ đừng nói bảo vệ tên huynh đệ xa đến mức đại bác bắn không tới như ta. Ở thời loạn thế, kẻ có thể cứu được ngươi chỉ có bản thân ngươi mà thôi. Trương Liêu rất tinh ý, thấy Phỉ Tiềm thật sự muốn học võ, hắn cân nhắc kĩ lưỡng, không muốn để hiền đệ của Lữ Bố mất hứng, thành ra bình tĩnh đáp:
“Nếu Tử Uyên thật lòng muốn học võ, ta cũng có một cách có thể chỉ cho ngươi, không biết Tử Uyên có nguyện ý học không?”
Phỉ Tiềm còn chưa kịp trả lời, Lữ Bố đã trừng mắt với Trương Liêu:
“Này Văn Viễn, võ học ngươi cũng thiên về hướng sức mạnh, chớ có làm hại Tử Uyên!”
Phỉ Tiềm vội vàng bảo:
Loading...
“Không sao không sao, ta muốn học!”
Mặc kệ phương pháp này biến thái cỡ nào, nhưng được võ tướng huyền thoại của nhà Ngụy dạy thì chắc chắn là hàng xịn, cứ tranh thủ học rồi tính tiếp, nếu cơ thể mình thối quá luyện không nổi, lúc đó bỏ cuộc cũng chẳng ai nói gì. Trương Liêu bảo:
“Yên tâm, ta tự biết cân nhắc, Đô Đình Hầu xem thử sẽ hiểu.”
Dứt lời hắn kéo Lữ Bố cùng Phỉ Tiềm tới sau vườn, lấy ra hai cây thương phổ thông rồi đưa một cây cho Phỉ Tiềm, một bên tự mình làm mẫu, một bên dạy Phỉ Tiềm sử dụng ra sao, làm cách nào để đòn tấn công uy lực hơn, cùng những kĩ xảo vận dụng eo, di chuyển trong quá trình chiến đấu. Chỉ thử vài lần mà Phỉ Tiềm đã học xong, hắn vui vẻ bảo:
“Ngộ tính Tử Uyên rất cao, không hổ là đệ tử của đại nho, mai sau nếu ngươi có thể tìm được con đường luyện tập thương pháp kết hợp cương nhu, có thể thử ra chiến trường cho biết.”
Trương Liêu nói xong đi đến dưới một thân cây, quay đầu lại nói với Lữ Bố:
“Đô Đình Hầu cho ta mượn cái cây này một chút nhé.”
Lữ Bố phất tay ra hiệu Trương Liêu cứ thoải mái. Trương Liêu đứng tấn ra hiệu Phỉ Tiềm tập trung theo dõi, đột nhiên cất bước uyển chuyển đâm ngọn thương vào giữa thân cây, ngờ đâu mũi thương trực tiếp xuyên thủng thân cây một lỗ lớn! Sau đó hắn đứng song song với lỗ thủng trên cây, ra hiệu Phỉ Tiềm lại gần rồi chỉ vào lỗ:
“Tử Uyên, giả sử thân cây là cơ thể của một người, ngươi có nhận ra chỗ này là vị trí nào trên cơ thể không?”
Phỉ Tiềm nhìn lỗ thủng, lại nhìn Trương Liêu bên cạnh:
“Ở giữa ngực!”
“Tốt lắm, chiều này tên là trung bình, một trong những chiêu thức của thương pháp cơ bản, nếu Tử Uyên muốn luyện thương, ta nghĩ ngươi nên bắt đầu từ đây.”
Phỉ Tiềm hoảng sợ bảo:
“Ý Văn Viễn là ta luyện đến mức đâm thủng cả cây hả?”
Trương Liêu cười to lắc đầu, tiện tay đâm một mũi thương trên thân cây, lần này mũi thương chỉ cắm sâu vào giữa thân cây mà thôi.
“Để đối phó binh lính bình thường, Tử Uyên chỉ cần luyện tập đến như thế là được, nếu lỡ đụng trúng cao thủ…”
Trương Liêu không có nói hết, bất quá Phỉ Tiềm cũng hiểu ý hắn là gì, nếu quả thật xui xẻo gặp phải một cao thủ hàng thật giá thật, Phỉ Tiềm có luyện tốt hay không cũng chẳng làm được gì, lúc đó nên co giò chạy thật nhanh. Lữ Bố thấy Trương Liêu dạy thương pháp cơ bản nên cũng yên tâm:
“Tử Uyên chớ coi thường chiêu này, thương pháp thiên biến vạn hóa, hơn phân nửa đều được tối giản để người mới dễ học, năm xưa mỗ luyện mâu cũng bắt đầu từ thứ này.”
Trương Liêu để Phỉ Tiềm thử đâm mấy lần, sau đó lại cầm tay hắn chỉ điểm từng chút, thậm chí để cho Phỉ Tiềm thoải mái nắm bả vai mình, cho hắn cảm giác phải dồn sức vào phần nào trên cơ thể… Lữ Bố thỉnh thoảng cũng góp vào một hai câu, cho đến khi Phỉ Tiềm có thể hiểu rõ chiêu trung bình thương pháp. Phỉ Tiềm cũng không nhớ mình rốt cuộc đâm bao nhiêu thương, nhưng cuối cùng Lữ Bố cùng Trương Liêu cảm thấy như vậy là ổn, còn cả người hắn đau nhức dã man. Lữ Bố mỉm cười nhìn Phỉ Tiềm nhe răng rên rỉ, bước đi chân thấp chân cao:
“Hiền đệ còn muốn học võ hay không? Ta thấy làm quan văn vẫn vui vẻ hơn a.”
Cả người Phỉ Tiềm đau như ma mới vừa bước trong phòng gym ra, nhưng vẫn cắn răng bảo:
“Vẫn muốn!”
Đùa kiểu gì vậy, chuyện này liên quan đến mạng nhỏ của mình, sắp tới chiến tranh liên miên, bản thân không được lơi lỏng, bây giờ có cơ hội không lo học đàng hoàng, chờ đến khi người ta xách đao tới kiếm mới chịu tập luyện hả? Lữ Bố cười vui vẻ khoác vai Phỉ Tiềm, kéo hắn vào phòng, vừa đi vừa nói với Trương Liêu:
“Văn Viễn cũng vào phụ một tay, nếu không lần này Tử Uyên trở về ít nhất phải ba ngày mới xuống được giường.”
Trương Liêu gật đầu đuổi theo, nói với Phỉ Tiềm đang đứng chề môi:
“Tử Uyên ngươi cũng may mắn đó nha, đây là bảo bối của Đô Đình Hầu.”
Ơ kìa, đi chỗ đó là đi chỗ nào? Trương Liêu ngươi có thể vui lòng nói rõ không, học bộ dạng cao nhân úp úp mở mở làm gì?
Phỉ Tiềm bên đây toàn thân đau nhức, phía bên kia bầu trời Đổng Trác cũng cảm thấy cơ thể khó chịu. Trước khi sự kiện phế đế diễn ra, Tư Đồ Vương Doãn ghé phủ hắn chơi, nói chuyện vài câu ám chỉ hắn sẽ là thủ lĩnh phe ngoại thích, nên cho người dâng chút bảo vật và mười ca cơ Giang Nam. Vì vậy Đổng Trác vẫn nghĩ khi hắn tuyên bố phế đế sẽ không có ai đứng ra phản đối, dè đâu Lô Thực lại nhảy ra chửi mắng. Mà thôi, có nhõn một người không làm nên cơm cháo gì. Haha! Từ hôm nay trở đi, Đổng Trác mình là tướng quốc dưới một người trên vạn người! Vị ngọt ngào của quyền lực và chiến thắng khiến Đổng Trác say mê, cho nên trời còn chưa có tối liền dắt mấy ca cơ Giang Nam do Vương Doãn tặng tâm sự giới tính một phen. Con gái Giang Nam quả nhiên khác hẳn con gái miền bắc Đại Hán, làn da trắng nõn nà không tì vết, lại giỏi lấy lòng đàn ông, càng làm cho Đổng Trác khoái ý là âm thanh rên rỉ mỗi lần nhún nhảy, lúc ấy máu nóng cứ dâng lên tới não, ở Tây Lương con gái hung hãn làm gì biết mấy món này.
Điều tuyệt vời nhất chưa dừng lại ở đó, Đổng Trác không ngờ những ca cơ được đào tạo rất chuyên nghiệp, vừa thấy hắn làm xong việc đã dùng tay xoa bóp trán, xông đinh hương thư giãn còn nỉ non hỏi tình yêu có mệt không, nhìn mặt là biết đau đầu rồi, để nô gia an ủi tâm hồn cho. Đổng Trác dần dần cảm thấy súng lại lên đạn, liền cười quái dị nắm lấy vai ca cơ ấn xuống, cười dâm bảo:
“Hôm nay tất cả các nàng sẽ được thưởng thức bảo bối của ta!”