Lữ Bố hưng phấn phi thẳng đến kho vũ khí Lạc Dương để tìm Phương Thiên Họa Kích, còn Phỉ Tiềm và Trương Liêu nhìn nhau cười khổ. Ở thời Hán, người quản lý kho vũ khí kinh thành thường là Chấp Kim Ngô, kể từ khi Hán Linh Đế lên ngôi, hắn thường xuyên phong cho những người không liên quan coi giữ, dần dần chức quan này biến thành một danh hiệu vinh dự, sau đó kho vũ khí cũng bị phe hoạn quan khống chế. Về sau Kiển Thạc bị xử lý, lại thêm Viên Thiệu cùng Tào Tháo dẫn quân đánh vào trong cung giết rất nhiều thủ lĩnh hoạn quan, nên hiện giờ chẳng có ai đảm nhận chức vụ này, bình thường chỉ có vài người hầu ở lại quét dọn. Lữ Bố đang là tướng yêu của Đổng Trác, thích vào nhìn hay lấy cũng kệ.
Vốn dĩ nhà Hán rất trọng võ, nên kho vũ khí hoàng cung đầy ấp hàng ngon, nhưng năm Nguyên Khang thứ năm thời Hán Hán Tuyên Đế có sét trên trời đánh xuống đốt cháy kho, rất nhiều bảo khí bị hủy mất, nếu không thần binh thời Tam Quốc sẽ nhiều như rau ngoài chợ. Hãy nhìn sơ qua những bảo vật bị đốt cháy lúc đó:
-Đầu của Vương Mãng: đầu lâu một vị hoàng đế lại bị biến thành tiêu bản, còn được cất trong kho vũ khí. Có khi nào cầm trong tay sẽ +100% khả năng nguyền rủa không?
-Giày gỗ của Khổng Tử: Đây là vật dùng để nâng niu bàn chân thánh nhân, có nó sẽ tăng 100% tỷ lệ thuyết phục giặc đầu hàng chứ?
-Kiếm chém rắn của Hán Cao Tổ: cuối cùng cũng có một món vũ khí thật sự, nếu đây là thế giới game, liệu có cộng cho hắn 100 điểm may mắn không?
Tâm tư Trương Liêu tinh tế hơn Lữ Bố nhiều, sợ ông bạn mình thất lễ làm Phỉ Tiềm tức giận, bởi vì dù là cổ đại hay hiện đại cũng làm gì có chủ nhà nào mời khách xong ngồi được tí lại chạy mất dép? Thế là hắn chắp tay với Phỉ Tiềm:
“Đô Đình Hầu hưng phấn quá độ thôi, hắn xuất thân võ tướng biên cương nên hành xử hơi thô kệch, mong Tử Uyên chớ để trong lòng.”
“Haha, có gì đâu, ta thích người thẳng thắn, sao có thể giận được?”
Phỉ Tiềm thật lòng trả lời, thử nghĩ xem Lữ Bố có chỉ số sức mạnh cao như vậy, nếu không phải người thẳng thẳn mà thông minh gian xảo như Quách Gia Tuân Úc Gia Cát Lượng, vậy thì trên cõi đời này có ai ngăn nổi hắn? Trương Liêu nhìn chằm chằm Phỉ Tiềm hồi lâu, xác nhận hắn không nói dối nên cũng yên tâm, bưng chén rượu lên thay mặt Lữ Bố mời Phỉ Tiềm uống.
Xích Thố đúng là con ngựa nổi tiếng nhờ tốc độ, chỉ mất một lúc sau đã thấy Lữ Bố cười lớn ngoài cửa, mặt mày hớn hở khiêng một thanh Phương Thiên Họa Kích trở về. Vừa vào trong sân, Lữ Bố trực tiếp cắm luôn Phương Thiên Họa Kích ở giữa, làm cho gạch đá dưới chân vỡ tan tành. Hắn bưng chén lên uống cạn, lại cảm thấy chưa đã ghiền nên ném chén đi rồi bưng cả bầu rượu lên tu sạch sẽ, dùng tay vuốt ve Phương Thiên Họa Kích và bảo với hai người Trương Phỉ:
Loading...
“Thống khoái! Thống khoái! Hai ngươi đến xem bảo bối của ta này!”
Phỉ Tiềm thầm lắc đầu, thằng cha này thiệt tình… có điều hình dáng Phương Thiên Họa Kích nhìn rất giống miêu tả thời hiện đại, tuy nhiên người đời sau chỉ mô phỏng lại nó mà thôi, thiếu đi sát khí nồng nặc của thứ vũ khí đã trải qua chinh chiến. Phương Thiên Họa Kích dài cỡ hai mét rưỡi, mũi kích bằng phẳng bén nhọn như mũi thương, hai bên có lưỡi dao hình trăng khuyết dính liền với nhau, thiết kế rất nhiều hoa văn đẹp mắt và sinh động, thân kích màu đỏ đậm, trên cán vẽ hình rồng uốn lượn. Lữ Bố đắc ý bảo:
“Đây là hàng do nghệ nhân của nhà Công Thâu dùng đá thiên thạch trộn vào thép gỗ để chế tạo ra, chém sắt như chém bùn. Tên coi kho vũ khí ban đầu không chịu cho ta mang đi, đã bị ta…”
Lữ Bố phát hiện mình lỡ miệng nên vội vàng dừng lại, kéo Trương Liêu ra sân để thử so chiêu, tiến hành thực chiến để kiểm tra kết quả. Bản thân Trương Liêu cũng muốn biết vũ khí Lữ Bố vừa đem về có tác dụng ra sao nên vui vẻ đồng ý, cả hai lại chạy ra ngoài vườn đánh nhau tiếp, lần này hoa cỏ đều bị xới tung. Chẳng biết có phải Phương Thiên Họa Kích có cấu tạo đặc biệt, hay người rèn ra nó thêm thắt chút cơ quan hay không, vì khi Lữ Bố múa kích, âm thanh của gió và tiếng rít của vũ khí rất khác so với mâu, tựa như có một sinh vật khủng bố nào đó bám trên thân kích đang rít lên đầy thê lương, làm cho tâm hồn kẻ địch dao động.
Lữ Bố cùng Trương Liêu vừa đấu được vài hiệp, Trương Liêu chưa có kinh nghiệm đối chiến với kích nên không cẩn thận bị mũi kích trên tay Lữ Bố chém gãy đầu thương, cán thương cũng trở nên xiêu vẹo bay thẳng đến chỗ Phỉ Tiềm. Hắn cảm thấy da đầu mình tê đi, đúng lúc này Lữ Bố đạp mạnh lên đất rồi nhảy xồ về trước, dùng Phương Thiên Họa Kích hất cán thương bay thẳng lên xà nhà. Đến khi Phỉ Tiềm bình tĩnh lại mới phát hiện Trương Liêu và Lữ Bố nhìn mình chằm chằm.
“Ơ kìa, các huynh không đánh nữa, nhìn ta làm gì?”
“Ách, cái này… hiền đệ vừa rồi không sợ hả?”
Em gái ngươi, Lữ Bố! Trong tình huống đó làm quái gì có tên nào không sợ? Nhưng sợ thì có tác dụng gì? Chưa kể hai đại cao thủ còn đang kế bên ta… Lữ Bố cười haha cắm kích xuống mặt đá, đưa một chén rượu cho Phỉ Tiềm:
“Hiền đệ quả nhiên bất phàm, khác hẳn với đám nho sinh nhát gan như chuột, đến đây cạn chén cùng ta.”
Trương Liêu cũng bưng một chén rượu và ra hiệu cho Phỉ Tiềm, sau đó uống một hơi cạn sạch. Hắn nói một cách đầy ẩn ý:
“Võ tướng bọn ta mỗi khi luyện tập, thường xuyên làm hỏng vũ khí, trước đó mấy quan văn đến phủ Hầu gia chơi, cũng đã gặp trường hợp như vậy, nhưng chỉ có mình Tử Uyên ngươi là mặt không biến sắc, nói cười tự nhiên…”
Trời ạ, thật ra là ta sợ đến mụ mị cả đầu có được không? Bất quá Phỉ Tiềm lập tức nghĩ đến một vấn đề, hiện tại là thời Hán mạt, sắp tới sẽ có rất nhiều trận chiến xảy ra, nếu bên cạnh ngươi không có những võ tướng đỉnh cao như Lữ Bố Trương Liêu theo làm vú em, chỉ một tên lính cũng có thể chém cho hắn máu phun đầy đầu. Hay là sẵn dịp này hắn nên thỉnh giáo người ta vài chiêu để phòng thân lúc nguy nan nhỉ?
Lữ Bố đưa tay sờ soạng khắp người Phỉ Tiềm rồi lắc đầu:
“Hiền đệ muốn học võ? Ừ, ta thấy đệ nói rất có lý, chỉ là… võ nghệ của ta sợ đệ học không quen, không phải ta không chịu dạy, mà thể chất của đệ…ài….”