Cũng nhờ xuyên không đến Tam Quốc, Phỉ Tiềm mới có cơ hội tìm hiểu sự khác biệt giữa thương và mâu một cách cặn kẽ hơn. Trước đây, hắn luôn cho rằng thương chỉ khác với mâu ở việc gắn thêm một chùm tua màu đỏ. Tuy nhiên, khi đến dự tiệc ở phủ của Lữ Bố, Phỉ Tiềm mới nhận ra sự khác biệt lớn hơn nhiều giữa hai loại binh khí này. Mũi mâu dài hơn và bằng phẳng, trong khi mũi thương ngắn hơn và có góc cạnh hai bên, để miêu tả về mâu, có thể nói nó giống một đoạn kiếm ngắn gắn vào cán gỗ dài. Xét về tổng thể, thương đều có tầm với ngắn hơn so với mâu, mô tả về nó ở thời hiện đại cũng khớp với thực tế tại Tam Quốc.
Hôm nay Lữ Bố sử dụng một thanh mâu tuyệt đẹp có mũi dài khoảng hai bàn tay, lưỡi mâu được chạm khắc hoa văn và cán mâu làm từ vật liệu gì đó tỏa ra sắc đen óng ánh. Lúc hắn biểu diễn võ nghệ, ngoài việc đâm ra và đâm bên hông, còn tận dụng đặc tính của mâu làm một vài động tác chặt và cắt đầy uyển chuyển. Mặc dù Phỉ Tiềm không hiểu rõ lắm, nhưng nhìn Lữ Bố như một con hổ tung hoành giữa đất trời, tạo ra những cơn gió mạnh mẽ cuốn cho lá rụng trong sân bay tứ tán, như nanh vuốt của loài hổ vươn ra để săn mồi.
Trương Liêu mới bước vào sau nhà thì đã chứng kiến cảnh tượng này. Lữ Bố múa mâu đến sướng cả tay, vừa thấy Trương Liêu tới, ngay cả câu chào cũng chẳng thèm mở miệng, tung người nhảy sang bên giá vũ khí, dùng mâu hất một cây thương dài bay đến chỗ Trương Liêu. Có vẻ như đây không phải lần đầu Trương Liêu gặp phải tình huống như vậy, hất áo khoác trên người xuống, thành thạo vươn tay bắt lấy cây thương, múa một vòng đẹp mắt rồi lao thẳng vào Lữ Bố. Trong mắt Phỉ Tiềm, Lữ Bố với thanh mâu làm người ta cảm thấy áp lực như núi, vừa ổn định vừa linh hoạt, còn Trương Liêu dùng thương lại vô cùng dẻo dai, mũi thương sáng loáng liên tục đâm vào nhiều hướng khác nhau, chiêu thức xuất quỷ nhập thần.
Cả hai liên tục chém giết trong sân, hai thanh vũ khí chăm chăm tấn công vào chỗ hiểm của đối phương, giống như hai kẻ thù đang quyết đấu sinh tử trên chiến trường, làm Phỉ Tiềm hãi hùng khiếp vía. Nguyên bản Lữ Bố múa một mình chỉ làm đám tôi tớ quét lá không kịp, hiện tại có thêm Trương Liêu, gió mạnh đến mức lá trên cây rơi xuống như mưa, cát đá văng tung tóe…
“Không đánh nữa! Ta đói rồi.”
Trương Liêu dùng đòn quét ngang đẩy lui Lữ Bố, nhảy về phía sau rồi cắm thương xuống mặt đất.
“Lúc nào cũng thế, cứ thấy ta là rủ đánh nhau, hôm nay ngươi mời ta đến ăn cơm hay múa thương?”
Lữ Bố cười lớn:
“Biết rồi khổ lắm! Ăn cơm thôi, xong rồi chúng ta đánh tiếp.”
Mẹ nó, một hồi còn đánh nữa hả? Phỉ Tiềm oán thầm, chẳng lẽ mấy thằng cha này không sợ bị đau dạ dày hả, thời này ngoài Hoa Đà ra chắc không ai trị được bệnh này. Lữ Bố một tay kéo Phỉ Tiềm lại giới thiệu cùng Trương Liêu:
Loading...
“Đến đây Văn Viễn, vị này là đệ tử của hai đại học giả Trương Bá Giai và Lưu Nguyên Trác! Ngươi đoán xem đây là ai?”
Phỉ Tiềm đoán Lữ Bố chẳng đã uống đến mắt nổ đom đóm mới nói sai tên sư phụ mình, lại còn kêu Trương Liêu đoán…
Hừm, trước mặt hắn là Trương Liêu, người đứng đầu ngũ tử lương tướng nhà Ngụy, dùng 800 quân để đánh cho Đông Ngô bỏ chạy có cờ, mỗi lần nhắc đến đều sợ xanh mặt. Trương Liêu cao hơn Phỉ Tiềm khoảng nửa cái đầu, chắc là cỡ mét tám, mày rậm mắt to mặt chữ điền, màu da hơi ngăm đen, dưới hàm có bộ râu ngắn, trông rất oai hùng. Nghe Lữ Bố hỏi câu này, Trương Liêu cũng chẳng kì quái, hắn quen rồi, nên chắp tay hành lễ với Phỉ Tiềm. Phỉ Tiềm cũng vội vàng đáp lễ, Lữ Bố mỉm cười một tay nắm tay Phỉ Tiềm, một tay nắm tay Trương Liêu dắt đến bàn, bảo người hầu tiếp tục đem món ngon lên, sau đó kể cho Trương Liêu nghe làm thế nào hắn quen được Phỉ Tiềm.
Trong lúc đó Phỉ Tiềm thầm nghĩ, Trương Liêu không hổ là người của ngũ tử lương tướng, bộ dáng rất chuẩn men, nhà Đường sau này cũng làm lễ truy phong sáu mươi bốn vị danh tướng, tên của hắn được xếp trên hàng đầu, còn Mã Siêu và Triệu Vân lại không có. Phỉ Tiềm cười tủm tỉm đưa giấy bút cho Trương Liêu:
“Văn Viễn tướng quân, xin mời ký tên vào giấy để ta giữ lại làm kỷ niệm.”
Lữ Bố nói luôn:
“Ký chớ! Tất nhiên hắn sẽ ký! Ủa, sao Bá Bình lại không tới?”
Lúc này Lữ Bố mới phát hiện Cao Thuận không đi cùng Trương Liêu.
“Bá Bình đang luyện binh ở phía đông thành, do cửa thành sắp đóng nên ra vào không tiện, có nhờ ta gửi lời xin lỗi Đô Đình Hầu.”
Trương Liêu vừa kí tên vừa nói, Lữ Bố cũng gật đầu:
“Cũng đúng, do ta không cân nhắc chu toàn, thôi không sao… Tử Uyên à, lần này tiếc là hiền đệ không gặp được hắn, đành để dịp khác vậy.”
Đàn ông đều kết bạn trên bàn rượu, cổ đại hay hiện đại cũng thế, mới nâng chén được vài lần, Phỉ Tiềm đã biến thành hiền đệ. Đến khi hắn thổi khô bút tích do Trương Liêu viết trên giấy, gấp gọn lại cất vào trong ngực, bỗng nhiên nghĩ tới một chuyện, trong lịch sử thằng cha Lữ Bố này chơi Phương Thiên Họa Kích? Sao vừa nãy toàn thấy hắn xài mâu không vậy? Ngược lại hắn vừa vào phủ đã nhìn thấy ngựa Xích Thố, kể cả người chẳng biết gì về ngựa như Phỉ Tiềm cũng biết đó là ngựa quý, cao hơn hẳn so với ngựa bình thường, toàn thân tỏa ra sức sống mãnh liệt.
“Đệ có một thắc mắc, mong Đô Đình Hầu thông cảm, vì sao không nhìn thấy Phương Thiên Họa Kích của ngài?”
Hèn gì nãy giờ uống rượu vào Phỉ Tiềm cứ thấy thiếu thiếu gì đó, độ nổi tiếng của Lữ Bố ngoài việc hắn giỏi võ ra còn liên quan đến hai trang bị là ngựa Xích Thố và Phương Thiên Họa Kích. Lữ Bố ợ một hơi rượu, tò mò hỏi:
“Phương Thiên Họa Kích? Ta có bao giờ sử dụng đâu? Vì sao đệ lại hỏi ta chuyện đó?”
Tim Phỉ Tiềm đập chậm một nhịp, thôi chết, chẳng lẽ đây lại là một đoạn lịch sử không được viết lại? Hắn cẩn thận từng chút hỏi lại:
“Đô Đình Hầu, chẳng lẽ vũ khí của huynh không phải Phương Thiên Họa Kích hả?”
“Tất nhiên là không, ta toàn xài mâu dài, có bao giờ cầm họa kích đâu?”
Lữ Bố tùy tiện đáp lời, hiền đệ của mình say rồi, nãy giờ mình múa mâu, hắn lại nhìn ra họa kích, haha…. Ấy, nhưng mà nói đến Phương Thiên Họa Kích thì…. Lữ Bố chợt trầm tư suy nghĩ, tính ra mâu dài và Phương Thiên Họa Kích đều là vũ khí nặng, nhưng tính riêng về trọng lượng thì Phương Thiên Họa Kích nặng hơn mâu một chút. Gần đây sức lực của mình trở nên sung mãn hơn xưa nhiều, nên mâu trong tay có vẻ nhẹ đi, hay là thử đổi qua Phương Thiên Họa Kích thử xem?
Thật ra nguyên nhân sức Lữ Bố mạnh hơn trước cũng rất đơn giản. Trước kia lương thảo Tịnh Châu không đủ để cung cấp cho quân đội, lắm khi Lữ Bố phải kéo anh em lên núi đào khoai để ăn cầm hơi. Bây giờ đến Lạc Dương, làm Đô Đình Hầu kiêm Kỵ Đô Úy, mỗi ngày đều có rượu thịt ăn phủ phê, tất nhiên dinh dưỡng đủ thì cơ thể sẽ khỏe lên. Lữ Bố càng nghĩ càng cảm thấy chủ ý này không tệ, mình nên đổi sang xài Phương Thiên Họa Kích. Tuy mâu dài được lợi thế về linh hoạt và một số thế khó như đâm cắt, bù lại Phương Thiên Họa Kích sẽ có nhiều lợi ích hơn.
Những võ tướng có trình độ cao cỡ Lữ Bố đều sẽ cố gắng biến tấu chiêu thức trở nên thực dụng và đơn giản nhất có thể, càng giỏi sẽ càng chú ý đến kỹ xảo hơn, nên khi Phỉ Tiềm vừa nhắc tới, Lữ Bố ngẫm hồi lâu rồi đứng dậy bảo:
“Cả hai chờ ta một lát nhé, để ta đến kho vũ khi xem có cây Phương Thiên Họa Kích nào không.”
Vừa nói xong lập tức bỏ lại Trương Liêu và Phỉ Tiềm đang đơ mặt chẳng hiểu gì hết ở phủ, chạy đi như một cơn gió. Phỉ Tiềm thầm hô không ổn, liệu mình có lỡ lời làm Lữ Bố hiểu nhầm không nhỉ?