“Có người bình thường nào mặc áo khoác dài dưới cái nóng ba mươi tám độ không?” Mã Lục vừa phẩy áo vừa nói.
“Trong tiểu khu chúng tôi có rất nhiều người biết chuyện của ông ấy. Công việc của ông ấy vốn là lập trình viên, theo kịp những năm internet phát triển tốt nhất nên kiếm được ít tiền. Nhưng sau đó cha mẹ lại chết vì tai nạn giao thông.”
“Sau này, ông ấy chơi cổ phiếu. Chẳng những đổ hết số tiền kiếm được vào đó, còn nợ một khoản tiền lớn. Vợ đi theo người khác, giám định DNA đứa con cũng không phải con ruột. Ông ấy không chịu nổi cú sốc này nên đã phát điên, bây giờ đang sống với người bà đã hơn tám mươi tuổi. Hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng bà của ông ấy đã già, không trông được ông ấy, thỉnh thoảng sẽ chạy ra ngoài.”
“Thê thảm vậy à?” Một mét tám nghe vậy rất khiếp sợ.
Những thiếu niên khác cũng dừng lại, quay mặt nhìn nhau.
Mã Lục đổi tay ôm châu hoa, nói: “Tôi không phải đồng lõa của ông ấy đâu. Tôi đi làm ở gần đây, công ty khoa học kỹ thuật Hỏa Tinh tầng 12 khu A cao ốc Hoàn Vũ đó. Các cậu có nghe nói đến chưa?”
Các thiếu niên nhìn nhau, một mét tám nói: “Đúng là đen đủi. Thôi, chúng ta không cần phải tính toán chi li với người điên, mọi người quay lại chơi bóng đi.”
Chờ đến khi bọn họ đi xa, Mã Lục với nói với người đàn ông đang nằm trên mặt đất: “Này, anh không sao chứ?”
Đối phương mở mắt ra, khẽ lắc đầu.
“Anh còn nhớ nhà mình ở đâu, hay số điện thoại của người thân không? Tôi gọi điện thoại cho bọn họ giúp anh.”
Loading...
“Cảm ơn cậu, bộ nhớ của tôi đã bị hư hao nghiêm trọng, đánh mất một lượng lớn số liệu.” Cách dùng từ của người này rất kỳ lạ.
“Vậy được rồi.” Mã Lục nghe vậy cũng không quá ngạc nhiên.
Tuy vừa rồi hắn nói bừa với nhóm thiếu niên kia, nhưng có một chuyện hắn không nói dối. Đó chính là trạng thái tinh thần của người đàn ông đầu hói trước mắt không quá bình thường. Nếu không nhận ra điểm này, hắn cũng sẽ không nhúng tay vào chuyện không liên quan đến mình này.
“Đi thôi, chúng ta tới đồn công an trước, xem cảnh sát có thể khôi phục số liệu giúp anh không.” Mã Lục nói với đối phương.
Người đàn ông này lại lắc đầu, “Dựa theo quy tắc thứ nhất trong Sổ Tay Du Lịch Vũ Trụ Đa Nguyên, người lữ hành cần phải bảo đảm thân phận của mình không bị nền văn minh ngoài Đại Liên Minh biết. Tôi nên lập tức dừng cuộc giao lưu này lại.”
“Nhưng không phải anh đang gặp phiền phức à?” Mã Lục nói.
“Nếu không giải quyết, không chừng còn gặp phải phiền phức lớn hơn nữa. Đến lúc đó, anh muốn không bị chú ý tới cũng khó.”
Người đàn ông nghe vậy thì hơi chần chờ. Một lát sau, hắn phun ra một chữ: “Sạc.”
“Sạc?”
“Tôi cần sạc.”
“À à, anh nói sạc điện thoại hả? Khó trách lúc trước anh muốn đi trộm sạc. Hóa ra là điện thoại hết pin. Anh muốn mượn điện thoại của tôi dùng trước không?”
Mã Lục đưa điện thoại của mình cho đối phương.
Người đàn ông nhận lấy, nhưng chỉ vài giây sau đã trả lại: “Không đủ.”
“Cái gì không đủ?” Mã Lục nhận lấy điện thoại. Hắn ngạc nhiên khi phát hiện ra, chiếc điện thoại không lâu trước đó còn thừa hơn bốn mươi phần trăm pin đã sập nguồn, màn hình đen thui.
“Đúng là kỳ lạ, sao đột nhiên lại hết pin vậy nhỉ?” Mã Lục kiểm tra điện thoại trong chốc lát nên không chú ý đến người đàn ông bên cạnh. Khi hắn ngẩng đầu lên đã thấy đối phương cất bước đi về phía cột điện cách đó không xa.
Mã Lục vội vàng nắm lấy vạt áo khoác dài của hắn: “Đừng đi đến đó. Thế này đi, tôi dẫn anh đi tới một nơi có thể sạc. Đúng lúc điện thoại của tôi cũng hết pin.”
Năm phút sau, Mã Lục dẫn người đàn ông đi vào một quán cà phê nhỏ bên đường, gọi hai cốc nước chanh rẻ nhất, sau đó lại mượn người phục vụ một cái dây sạc.
Hắn đặt chậu cây lưỡi hổ ở giữa bàn. Qua phiến lá to rộng của nó, hắn nhìn thấy ba sợi dây kim loại sáng long lanh chui ra từ dưới chiếc áo khoác dài màu xanh của Lão Vương.
Ba sợi dây kim loại đó giống như vật sống. Ban đầu, chúng chỉ âm thầm vươn một nửa đầu ra, lén lút nhìn xung quanh một lượt. Sau khi xác định không có ai trong quán cà phê nhìn về phía bên này, mới mấp máy thân thể linh hoạt trượt xuống dưới bàn, tìm đúng cơ hội nhanh chóng cắm vào ba ổ điện ở góc tường.
Ngay sau đó, đèn treo trên trần nhà của quán cà phê bỗng bắt đầu chập chờn, lúc sáng lúc tối.
Đồ điện trong quán cũng phát ra tiếng tích tích, màn hình tinh thể lỏng không ngừng nhảy ra dòng chữ cảnh báo, giống như một buổi diễn tấu buồn cười mà lại điên cuồng.
Cảnh tượng quái lạ này giằng co khoảng mười mấy giây. Mãi cho đến khi hộp mạch điện truyền đến một tiếng bụp trầm vang, thế giới mới trở nên yên tĩnh.