Không phải trong tiểu thuyết hay có cốt truyện như thế này à? Một ngày nào đó, nam chính bỗng gặp được một cô gái xinh đẹp không rõ lai lịch. Từ đó, cuộc sống bình tĩnh bị phá vỡ, cuốn vào cuộc phiêu lưu mạo hiểm.
Giống như Kamijou Touma trong Cấm thư ma thuật Index, hay Sakurai Tomoki trong Sora no Otoshimono.
Mã Lục không ngờ sẽ có một ngày, mình cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự.
Nhưng người hắn gặp không phải một cô gái xinh đẹp, mà là một ông chú trung niên đầu hói, mặc áo gió dài. Người này tự xưng mình là sinh mệnh máy móc đến từ vũ trụ khác, mất đi một lượng lớn số liệu (ký ức).
Hơn nữa, hôm nay đã là hai tuần kể từ ngày Mã Lục mang Lão Vương về nhà. Hắn không hề gặp phải nguy hiểm hay bị tổ chức kỳ quái gì theo dõi, điểm duy nhất làm hắn hãi hùng khiếp vía chính là tiền điện.
Hắn đã nạp tổng cộng ba nghìn tệ tiền điện, nhưng bây giờ trong tài khoản chỉ còn chưa đến hai mươi sáu tệ.
Ngoài ra, chuyện tìm việc vẫn không có tiến triển gì. Nếu cứ tiếp tục như thế, ngay cả tiền thuê nhà tháng sau đều là vấn đề.
Mã Lục dời mắt nhìn về phía Lão Vương đang tập trung tinh thần xem Chân Hoàn Truyện.
“Thái giám là gì?”
“Thái giám chính là tác giả viết tiểu thuyết mà bỏ dở giữa chừng.” Mã Lục tắt TV.
Loading...
“Anh muốn tìm hiểu xã hội hiện đại, xem phim cung đấu không có tác dụng gì cả. Hơn nữa, bây giờ chúng ta có chuyện càng quan trọng hơn.”
“Chuyện càng quan trọng gì?” Lão Vương hỏi.
“Kiếm tiền.”
Mã Lục lời ít ý nhiều: “Nếu không có tiền, tôi sẽ không thể tiếp tục ở lại đây, anh cũng không thể tùy ý sử dụng ổ điện, ngủ sô pha trong phòng khách, ngồi điều hòa xem phim nữa.”
“Đúng là rất quan trọng.” Nét mặt của Lão Vương cũng bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“Anh có ý tưởng có thể kiếm tiền nào không?” Mã Lục hỏi.
“Ví dụ như lợi dụng… Ừm, sở trường đặc biệt của anh. À quên, rốt cuộc anh có sở trường đặc biệt gì không?”
Kể từ sau khi Lão Vương làm sập điện quán cà phê, hắn không còn thể hiện ra năng lực đặc biệt gì nữa. Hai tuần qua chỉ ru rú trong phòng thuê cày phim cả ngày lẫn đêm, giống như một củ khoai tây trên sô pha.
Nếu không phải hắn có thể quét dọn vệ sinh, Mã Lục đã ném hắn ra đường cái rồi.
“Tôi còn biết nấu ăn.” Lão Vương đáp.
Đáp án này làm Mã Lục cảm thấy hơi thất vọng. Là một vị khách đến từ vũ trụ khác, theo lý thì Lão Vương phải có kỹ năng mạnh hơn nấu ăn mới đúng. Nếu chỉ mỗi nấu ăn và quét dọn thì cô giúp việc cũng làm được.
“Tôi có thể nấu mọi món trong Bách Khoa Toàn Thư Nguyên Liệu Nấu Ăn Vũ Trụ Đa Nguyên. Hai chúng ta có thể mở cửa hàng kiếm tiền. Theo những gì tôi quan sát được trong khoảng thời gian này, tôi phát hiện ra vũ trụ này rất ít món ăn ngon, cực kỳ phù hợp để mở quán ăn.”
Lời nói tiếp theo của Lão Vương làm hứng thú của Mã Lục lại bùng lên: “Vậy anh là đầu bếp hả?”
“Tôi không biết. Tôi bị tổn thất rất nhiều khu vực. Khu hoàn hảo duy nhất, cũng là khu quan trọng nhất là khu vực số bảy. Bên trong có 79℅ số liệu liên quan đến nấu nướng. Vậy nên rất có thể suy đoán của cậu là đúng.”
Mã Lục vuốt cằm: “Nhưng mở cửa hàng cần không ít vốn. Dù chỉ là tiệm ăn nhỏ ven đường, tiền đầu tư giai đoạn đầu cũng không phải số tiền bây giờ chúng ta có thể gánh được.”
“Đúng rồi, nếu muốn mở cửa hàng thì tôi còn có một yêu cầu.”
Lão Vương như nhớ ra điều gì đó. Hắn mở cái áo khoác gió màu xanh da trời ra. Mã Lục lại nhìn thấy ba sợi dây kim loại lúc trước. Chúng nó quấn lấy một quả trứng gà rồi đặt nó xuống bàn uống nước.
“Quả trứng trùng này có thể mang cậu đi tới những vũ trụ khác. Tôi muốn nhờ cậu thu thập nguyên liệu nấu ăn ở bên đó giúp tôi.”
Tháng chín, nhiệt độ thành phố B vẫn cao không giảm, tiếng ve kêu ngoài cửa sổ cũng không có dấu hiệu yếu dần.
Mã Lục đưa hợp đồng hợp tác mình vừa soạn cho Lão Vương. Hợp đồng hợp tác này mười phút trước hắn vừa tải từ trên mạng về. Bên trong còn một vài điều khoản chưa kịp xóa, ví dụ như bên A bỏ vốn mua bốn mươi con lợn lái.
Nhưng những điều khoản trung tâm như về cổ phần, chia lợi nhuận, rút khỏi linh tinh thì đều đã được liệt kê đầy đủ.
Có điều sau khi đọc hợp đồng hợp tác, Lão Vương lại nói: “Tôi không cần cổ phần và lợi nhuận, chỉ cần cậu cho phép tôi tiếp tục ngủ sô pha, sạc điện, xem TV ở nhà cậu là được.”
“Thật hả, anh chắc chắn chưa?” Mã Lục hơi bất ngờ.
Lão Vương gật đầu, nói: “Sinh mệnh silicon chúng tôi không có nhiều nhu cầu giống sinh mệnh cacbon các cậu, chỉ cần thỏa mãn điều kiện sinh tồn cơ bản là được. Tiền không có giá trị gì với chúng tôi cả.”
“Nhưng anh đột nhiên cao thượng như vậy, sẽ làm nổi bật sự đê tiện của tôi.” Mã Lục suy nghĩ vài giây rồi dứt khoát xé hợp đồng hợp tác.
“Thôi vậy, tôi đoán thứ này cũng rất khó ước thúc được anh, đừng nghĩ tới chuyện xa xôi như vậy thì hơn. Tôi với anh cứ kiếm được tiền thuê nhà tháng sau rồi tính.”