Đã vài ngày trôi qua, Thiên Vô Cực chưa từng đi ra khỏi nhà, hắn thật sự trầm mê trong tu luyện, cảm giác cơ thể từng chút từng chút mạnh lên làm cho hắn thật say đắm.
Ban ngày luyện võ, ban đêm cùng Hạ Tĩnh ba~ba~ba, đúng là cuộc sống hạnh phúc, còn về Tần Nghiên thì nàng cũng đã bắt đầu luyện võ, không có thời gian để đến đây, tuy Thiên Vô Cực có chút tiếc nuối, nhưng thời gian còn nhiều, sau này có lẽ sẽ về chung một nhà, hắn cũng không có gọi điện kêu nàng đến.
Hôm nay Thiên Vô Cực nhận được cuộc gọi của Tần Nguyệt Cơ, nàng nói là có một món quà muốn cho hắn.
Thiên Vô Cực cũng chuẩn bị đến đó xem, không biết Tần Nguyệt Cơ cho hắn món quà gì, trong lòng không khỏi có chút chờ mong.
Trước cửa nhà có một chiếc xe sang trọng đang chờ ở đó, Tần Nguyệt Cơ đã sớm cho người đến đón hắn,
Thiên Vô Cực ngồi lên phía sau xe, phía trước tài xế là một người trung niên nam tử, Thiên Vô Cực lập tức liền không có hứng thú bắt chuyện, còn tưởng là một mỹ nhân xinh đẹp đến đón hắn đâu, làm cho hắn thất vọng một hồi.
Tên tài xế này đối Thiên Vô Cực rất là cung kính, hắn cũng không có nói câu nào, rất nghiêm túc lái xe.
Lần này không phải đi đến nhà của Tần Nguyệt Cơ, mà là một đường chạy đi ra thành phố, đi đến một nơi nhìn có vẻ hoang vắng rừng rậm, ở đây rất là ít nhà, xung quanh toàn là đồi núi.
Xe chạy vào sâu trong rừng, đi được một lúc thì gặp một cánh cổng lớn, hai bên đều có bức tường cao, không thể nhìn thấy bên trong, trước cổng có hai người đứng canh, trên người bon hắn đều trang bị đầy đủ vũ khí, nhìn y hệt đội đặc nhiệm cảnh sát.
Thiên Vô Cực nhìn thấy một màn này, trong lòng có chút căng thẳng, hắn cho là mình lên nhầm xe, đi vào trong hang cọp.
Loading...
Thiên Vô Cực một mặt nghiêm túc, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, chân khí trong cơ thể tùy thời đều có thể bộc phát.
Lúc này trước cổng một tên nam tử cầm lên súng trường đi tới, cảnh giác nhìn vào trong xe, nhưng khi thấy người tài xế, nam tử này lập tức nghiêm chào, ra hiệu cho đồng bạn mở cổng.
Tài Xế mỉm cười chào lại, xong liền lái xe chạy qua cổng, bên trong cũng không như Thiên Vô Cực tưởng tượng, là một mảnh rừng rậm, mà là thật nhiều ngôi nhà, cũng có nhiều người đang đi qua lại, nhìn như là một tòa thành nhỏ.
Nhưng Thiên Vô Cực vẫn không có buông lỏng cảnh giác, Tài xế lái xe chạy thẳng vào trung tâm, chạy đến một tòa nhà nhìn như khách sạn liền dừng lại, nam tử tài xế liền nhanh chóng xuống xe, đi ra phía sau mở cửa cho Thiên Vô Cực.
Thiên Vô Cực quan sát xung quanh một chút liền bước xuống xe, Tài xế liền cung kính đưa tay ra hiệu mời vào trong.
Thiên Vô Cực hơi do dự một chút, nhưng hắn vẫn chậm rãi đi vào trong tòa nhà.
Vừa vào bên trong, Thiên Vô Cực liền thở ra một hơi, bởi vì hắn thấy được Tần Nguyệt Cơ đang hướng hắn đi tới.
"Vô Cực, ngươi đến rồi"
Bởi vì ở đây nhiều người, nên Tần Nguyệt Cơ thay đổi xưng hô, Thiên Vô Cực cũng không có để ý, mỉm cười nói:
"Làm ta lo lắng một hồi, cứ tưởng là mình lên nhầm xe đâu"
"Xin lỗi, bởi vì bận công việc nên ta không thể tự mình đi đón ngươi được"
Tần Nguyệt Cơ vẻ mặt áy náy nói.
Sau lưng Tần Nguyệt Cơ có 2 nữ nhân xinh đẹp không kém gì Mai Nguyệt, hai người rất nghiêm túc đứng đó, bọn họ đều mặc đồ giống nhau, là một bộ vest nữ màu trắng, nhìn giống như là vệ sĩ,
Khi nghe được lời của Tần Nguyệt Cơ, hai nữ liền kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn Thiên Vô Cực, biểu cảm có chút đáng yêu.
Thiên Vô Cực có chút hứng thú nhìn hai nàng, thấy Thiên Vô Cực nhìn mình, hai nữ vội vàng cúi đầu.
"Không sao, ta còn đang mong chờ món quà của ngươi đây"
Thiên Vô Cực chỉ nhìn phía sau hai nữ một chút, liền đối với Tần Nguyệt Cơ cười nói.
"Ở đây không tiện nói chuyện, chúng ta vào trong a"
Lúc này trong đại sảnh có rất nhiều người chú ý nơi này, đặc biệt là nhìn Thiên Vô Cực, bọn hắn đang rất hiếu kỳ dò xét thân phận của Thiên Vô Cực.
Thiên Vô Cực đi theo Tần Nguyệt Cơ vào trong thang máy, hai nữ vệ sĩ theo sát phía sau.
Thiên Vô Cực còn nhớ lúc vào đây có quan sát, tòa nhà này có khoảng 10 tầng cao, nhưng trong thang máy lại có tới 20 nút bấm, có số từ 1 đến 10 rồi lại đến -1 đến -10, hắn có chút khó hiểu.
Tiếp theo lại thấy Tần Nguyệt Cơ bấm số -9, sau đó Thiên Vô Cực rõ ràng cảm giác được thang máy đang đi xuống, điều này làm cho hắn có chút giật mình, đây là tầng một a, không lẽ -9 là đi xuống dưới 9 tầng sao?.
Thấy Thiên Vô Cực kinh ngạc, Tần Nguyệt Cơ liền giải thích cùng giới thiệu nơi này.
Tòa thành này là có tên là Dao Cực Thành, là nơi ở bí mật của Tần Gia, người ở trong tòa thành này đều là thuộc hạ dưới trướng Tần Gia, bọn hắn ở trong thành sinh con đẻ cái, đời đời đều phục vụ cho Tần Gia.
Thật ra Tần Gia huyết mạch chỉ có Tần Nguyệt Cơ cùng Tần Nghiên hai người, lúc trước Tần Nguyệt Cơ liền sống trong tòa thành này, nàng được một nữ nhân trung niên nhận về nuôi, không biết cha mẹ mình là ai.
Từ nhỏ Tần Nguyệt Cơ được Mẹ nuôi dạy cho võ công, đến khi nàng trưởng thành nàng mới biết được Mẹ nuôi là chủ tòa thành này, đến năm nàng 20 tuổi, Mẹ nuôi đột nhiên mất tích, để lại một mình nàng ở trong tòa thành này.
Tần Nguyệt Cơ thiên phú luyện võ cao dọa người, chỉ mới 20 tuổi mà đã đạt tới Võ Đan cảnh, dù không có thành chủ che chở thì cũng không có ai dám đối với nàng bất kính, Tần Nguyệt Cơ vì vậy cũng trở thành Chủ Nhân mới của Dạo Cực Thành.
Còn có tòa nhà này, nơi này được Tần Nguyệt Cơ đặc biệt xây lên làm chỗ ở chính, tần 1 đến tần 10 là những phòng ở và khu giải trí, và Tầng -1 đến -5 là dành cho những thành viên nòng cốt trong Tần Gia luyện võ, còn những tầng trở xuống đều là dành cho Tần Nguyệt Cơ, những tầng đó cất giữ công pháp luyện võ cùng các bảo vật và đan dược, Tần Nguyệt Cơ chỗ ở là tầng cuối cùng -10.
Khi nghe Tần Nguyệt Cơ kể rõ, Thiên Vô Cực cảm thấy vô cùng khâm phục nàng, một thiếu nữ vừa mới 20, dẫn dắt một tòa thành phát triển đến Tần gia như bây giờ, đúng là không dể dàng.
Tháng máy rất nhanh xuống tới tầng -9, Tần Nguyệt Cơ liền dẫn Thiên Vô Cực đi đến truớc một căn phòng, nàng quay đầu nhìn hai nữ vệ sĩ sau lưng nói:
"Các ngươi ở bên ngoài chờ!"
"Vâng"
Sau đó Tần Nguyệt Cơ cùng Thiên Vô Cực đi vào trong phòng, hai nữ vệ sĩ thành thật đứng hai bên cửa chờ đợi.
Vừa vào trong phòng Thiên Vô Cực liền giật mình, căn phòng bên trong khá rộng lớn, nhưng mà không có một đồ vật gì, là một căn phòng trống, điều làm cho hắn giật mình là chính giữa phòng có một tên nam tử đang bị trói trên ghế, hai mắt bị vải đen bịt kín.
Cảm thấy người này có chút quen thuộc, Thiên Vô Cực đi tới kéo bịt mắt của tên nam tử bị trói ra, sau đó liền một mặt kinh ngạc.
Là hắn, Lạc Du, sao tên này lại ở đây?
Tần Nguyệt Cơ thấy Thiên Vô Cực kinh ngạc liền đi tới giải thích:
"Bởi vì tên này mà chủ nhân bị thương, ta bắt hắn đến cho chủ nhân xử lý"
"Nhưng tên này có gì đó quái lạ, rất biết chạy trốn, tốn không ít thời gian mới bắt được hắn"
Thiên Vô Cực nhìn một chút đang hôn mê Lạc Du, cảm thấy cũng không có gì lạ, quay sang hỏi:
"Ngươi nói cho ta món quà là cái này sao?"
Tần Nguyệt Cơ thấy trong mắt chủ nhân có vẻ thất vọng, liền bật cười nói:
"Không phải, tên này chỉ tiện tay bắt đến, món quà là một thứ khác"
Sau đó nàng lại nói tiếp:
"Chủ nhân ở đây xem xử lý tên này a, Ta đi đem món quà đưa đến, đảm bảo không để cho ngài thất vọng"
Nói xong nàng liền đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Thiên Vô Cực cùng đang bị trói Lạc Du.
(P/s: Lạc Du là người quay lại cảnh Thiên Vô Cực giết người rồi báo cho hiệu trưởng, cũng là người Tô Mị thầm thích.)