Nếu như nói trước đó còn có thể dùng một ít mơ mộng hão huyền an ủi mình, tỷ như người truyền nói dối các loại. Hiện tại, mười một bộ thi thể - chín phụ tử Dương gia, còn có hai vị cô trượng của Dương Hạo Thiên lại nhưng vô tình đánh vỡ hết thảy hi vọng. Toàn bộ mỹ nhân lớn nhỏ từ trên xuống dưới nhà họ Dương mỗi người đều khóc đến đẫm lệ, mà trong mọi người chỉ có ba người có thể duy trì không khóc.
Đối mặt di thể của huynh phụ, trong lòng Dương Hạo Thiên mặc dù bi thương không kém chúng nữ nhân trong nhà, có điều hắn từ đầu đến cuối đều nhắc nhở mình nhất định phải kiên cường. Nhưng hắn dù sao cũng chỉ là một hài tử mười sáu tuổi, chưa từng trải qua đại sự gì, mặc dù có thể ép buộc mình không khóc ra, trong lòng cũng đã có chút ngổn ngang hỗn loạn.
Mạnh Tuyết Phi cũng không khóc, thậm chí không bị bầu không khí tràn ngập bi thương này ảnh hưởng. Nàng lúc này, khẽ cúi đầu không biết đang suy nghĩ điều gì. Chỉ là giờ phút này, loại khí chất xuất trần giống như tiên tử kia lại biến mất, xung quanh cơ thể tràn ngập một luồng hơi thở sát phạt.
Mà làm cho người khâm phục, vẫn là Dương gia lão thái quân Thẩm Tuệ Kỳ. Con trai duy nhất cùng phần lớn tôn tử ngộ hại tựa hồ cũng không có đánh đổ nàng, ở thời điểm đám hậu bối khóc thành một đoàn, nàng lại tìm tới vị phó tướng đưa di thể trở về kia, trầm giọng hỏi:
- Nói cho ta nghe tình huống cụ thể lúc đó một chút.
Đối mặt với vị nhân vật được đồn là linh hồn của Dương gia này, phó tướng kia cảm nhận được áp lực không chút nào thua kém so với lúc đối mặt với Nguyên soái, thành thực hồi đáp:
- Thật ra, chúng ta cũng không biết là xảy ra chuyện gì. Sau khi thu xếp xong toàn bộ, nguyên soái cùng mười vị tướng quân nổi lòng nhớ nhà, liền đi trước một bước. Sau đó thời điểm chúng ta nhận được tín hiệu chạy tới vùng bình nguyên bọn họ bị tập kích kia, mấy người nguyên soái cũng đã bị ngộ hại. Ở bên cạnh bọn họ, còn có mấy trăm bộ thi thể, hẳn là những thích khách bị bọn họ phản kích giết chết.
- Những người kia đều là người nào?
Thẩm Tuệ Kỳ lạnh mặt, hỏi.
Vị phó tướng kia thở dài nói:
Loading...
- Đều là đạo tặc các đế quốc truy nã, bọn họ có người độc hành, có chút chính là một vài đoàn thể nhỏ, không có người nào không phải là thực lực siêu cường. Mà lần này vậy mà lại tụ hợp cùng một chỗ, hiển nhiên là có người muốn đối phó mấy người nguyên soái bọn họ.
Cho dù phó tướng này không nói, Thẩm Tuệ Kỳ cũng có thể rõ ràng việc này. Sau khi phất tay để người kia rời đi, Thẩm Tuệ Kỳ khe khẽ thở dài. Giờ phút này, nàng phảng phất như thoáng chốc già nua đi rất nhiều, mặc dù bề ngoài còn diễm lệ như thiếu phụ, thế nhưng tâm thần cũng đã sa sút chìm xuống. Dù sao nối đau mất đi con cháu đối với nàng thực sự là đả kích quá lớn.
Có điều loại sa sút này lại chỉ xuất hiện trong một cái chớp, lập tức Thẩm Tuệ Kỳ lại khôi phục vẻ kiên cường trước kia. Nàng rất rõ ràng, mình tuyệt đối không thể gục xuống, ít nhất trước khi linh hồn mới của Dương gia trưởng thành là không thể. Thế nhưng, những người còn lại ở trong gia tộc, lại có ai có thể gánh vác trách nghiệm to lớn này? Nghĩ như vậy, Thẩm Tuệ Kỳ không khỏi liếc mắt nhìn Dương Hạo Thiên yên lặng đứng cách đó không xa, trong lòng lại khẽ thở dài, lẽ nào, thật sự phải đi một bước này?
Bóng đêm buông xuống, Dương Hạo Thiên cùng Dương Bối Nhi đi tới linh đường đã bố trí kỹ càng lúc chiều, bọn họ muốn thủ linh cho phụ thân và các ca ca. Tới cùng bọn họ, còn có hai vị tỷ tỷ Dương Nhã Lan cùng Dương Nhược Lan. Đời thời ba Dương gia vốn thanh thế hùng vĩ, hiện giờ lại chỉ còn dư lại bốn người bọn họ. Mà đời thứ tư càng chỉ có đôi tỷ muội song sinh Dương Tử Dương Lam và nữ nhi chỉ có năm tuổi của Nhị ca. Do cho các nàng còn quá nhỏ, lần này thủ linh liền không để các nàng tham gia.
Yếu tưởng tiếu, nhất thân hiếu (nếu muốn đẹp, phải hiếu thảo). Câu nói này nói tới cũng không hề sai chút nào, Dương Nhã Lan và Dương Nhược Lan vốn là dung mạo tuyệt thế, ở dưới một thân tang y trắng muốt kia, càng có vẻ thanh lệ vô song. Mà Dương Hạo Thiên còn phát hiện, tới gần hai vị tỷ tỷ, loại kích động từ đáy lòng kia của hắn vậy mà lại có phản ứng. Lại thêm Dương Bối Nhi kề sát càng gần hơn, ngồi ở trong ngực hắn nhỏ giọng khóc thút thít, kích động trong linh hồn vậy mà cường đại đến mức tiếp cận tới trình độ khi ở cùng mẫu thân.
Ở thời điểm bi thương như vậy, bản thân lại vẫn sinh ra xúc động như thế. Điều này làm cho Dương Hạo Thiên đối với mình rất là bất mãn, thế nhưng loại đồ vật phát ra từ linh hồn kia lại một mực không phải ý chí của hắn có thể khống chế. Cũng may, luồng khí tức băng lãnh bởi vì hôm qua suýt chút nữa nhào về phía mẫu thân mà sinh ra kia vẫn còn, nếu không hắn thật sự không biết mình có thể nhịn xuống phần kích động này hay không. Có điều mặc dù nhẫn nhịn được, thế nhưng nơi nào đó của hắn lại là lặng lẽ nhô lên, trực tiếp đội lên mông nhỏ mềm mại của Dương Bối Nhi. Cũng may, nàng và hai vị tỷ tỷ lúc này đều chìm đắm ở trong đau thương, cũng không có chú ý tới điểm này.
Ngay ở thời điểm Dương Hạo Thiên cố nén xúc động của mình, trong phòng ngủ của Mạnh Tuyết Phi đột nhiên xuất hiện một người. Nếu như lúc này có người thứ ba ở đây, tuyệt đối sẽ không nhịn được kinh thán. Bởi vì bất cứ lúc nào, chỉ cần có Mạnh Tuyết Phi xuất hiện, nàng tuyệt đối là tiêu điểm của tất cả mọi người. Mà nữ nhân vừa xuất hiện này, lại không chút nào thua kém nàng. Nếu như chỉ xét về dung mạo, nữ nhân này vẫn là thua Mạnh Tuyết Phi một bậc. Thế nhưng khí chất mê hoặc đến cực điểm trên người nàng kia lại bù đắp hết thảy chênh lệch về dung mạo của nàng với Mạnh Tuyết Phi, làm cho nàng có đủ sức hấp dẫn so với đệ nhất mỹ nhân Mạnh Tuyết Phi này. Nếu như nói Mạnh Tuyết Phi là một tiên tử phiêu miểu xuất trần, vậy nữ nhân vừa xuất hiện này chính là một yêu nữ mê hoặc chúng sinh.
Nhìn Mạnh Tuyết Phi lẳng lặng ngồi ở đầu giường, trên mặt nữ nhân vừa xuất hiện kia lộ ra một nụ cười Câu hồn đoạt phách, nhẹ nhàng tiến lên một bước nói:
- Tỷ tỷ, ta tới rồi.
Theo nàng đi lại, eo thon nhỏ nhắn phảng phất chỉ cần thoáng dùng sức sẽ bẻ gãy dưới lớp quần áo bó màu đen kia nhẹ nhàng đong đưa, một đôi trước ngực so với Mạnh Tuyết Phi càng thêm đẫy đà kiên quyết cùng cặp mông tròn trịa sung mãn đến khoa trương cũng theo đó rung động nhè nhẹ, tỏa vẻ gợi cảm phong tình vạn chủng, hơn nữa thanh âm khiến người ngứa đến tận xương kia của nàng, tuyệt đối có thể làm cho bất kỳ nam nhân nào ý chí không đủ kiên định máu huyết căng phồng mà chết.
Đối với sự xuất hiện của nữ nhân này, Mạnh Tuyết Phi lại không hề cảm thấy bất ngờ, cũng không quay đầu lại hỏi:
- Mị nhi, ta không phải để cho các ngươi đi bảo vệ Dương Thiên Lâm sao, bọn họ làm sao lại vẫn xảy ra vấn đề?
- Ta vốn cho là bọn họ sẽ cùng binh sĩ đồng thời trở về, vì thế cũng chỉ nhìn chằm chằm hướng đi của đại quân, ai biết bọn họ vậy mà lại trở về sớm a.
Nữ nhân gọi là Mị nhi kia vừa nói vừa đi tới ngồi xuống bên cạnh Mạnh Tuyết Phi, thở dài nói:
- Xem ra Dương gia suy tàn đúng là chuyện trời cao đã định, chúng ta lấy sức người căn bản không có cách nào thay đổi.