Ngay ở thời điểm Tiểu Tuyết hướng đỉnh cao leo tới, đột nhiên cảm giác thiếu gia ngừng lại, cúi đầu nhìn lại, đã thấy hắn đang dùng ngón tay gảy nhẹ trong khe nhỏ mềm mại kia của mình, đồng thời nỗ lực đem một ngón tay cắm vào trong huyệt động xử nữ của mình.
- Thiếu gia, không được!
Tiểu Tuyết hoảng sợ vội vàng ngăn cản động tác của Dương Hạo Thiên.
Dương Hạo Thiên có chút không rõ ngẩng đầu hỏi:
- Tại sao? Cắm vào không phải sẽ càng thoải mái sao?
Điểm này, chính là từ việc mẫu thân yêu cầu hắn cắm vào trong mộng tổng kết ra. Bởi vì hiện tại đã xác thực hết thảy trong mộng đều vô cùng giống với hiện thực, vì lẽ đó Dương Hạo Thiên rất khẳng định, cắm vào nhất định sẽ làm cho Tiểu Tuyết càng thoải mái.
Tiểu Tuyết cũng biết, vị thiếu gia này của mình đối với phương diện này vốn là không quá hiểu rõ, liền giải thích:
- Như vậy đúng là không sai, thế nhưng bên trong nữ hài chúng ta còn có một tầng rất mỏng, đó là tượng trưng là sự thuần khiết của chúng ta. Vì thế ta hi vọng có một ngày thiếu gia có thể sử dụng nó đem một tầng này chọc thủng.
Nói xong, khẽ nâng lên bàn chân nhỏ, nghịch ngợm đụng vào đồ vật lại vừa cứng rắn phía dưới Dương Hạo Thiên.
Thì ra còn có nhiều chú ý như vậy? Dương Hạo Thiên thầm lẩm bẩm một câu. Tuy rằng rất muốn thử một chút bên trong nữ nhân là cảm giác gì, nhưng hắn cũng không có miễn cường Tiểu Tuyết, tiếp tục nằm nhoài ở phía dưới nàng, thưởng thức địa phương non non mềm mềm kia, bởi vì hương vị chỗ đó thật sự rất kích động, thịt mềm vừa trơn vừa nhuyễn, còn thi thoảng chảy ra chất lỏng mỹ vị để cho mình mút vào.
Loading...
- A ... Thiếu gia ... Chết rồi ... Tiểu Tuyết sắp bị ngươi giết chết ...
Thời gian không lâu, dưới sự ra sức liếm láp của Dương Hạo Thiên, Tiểu Tuyết liền đạt đến đỉnh cao, rên rỉ một tiếng thật dài, hai chân dùng sức kẹp lấy đầu Dương Hạo Thiên, mông đẹp ưỡn cao, đồng thời Dương Hạo Thiên cảm giác, huyệt động mình vừa muốn đem ngón tay cắm vào của nàng truyền đến sức hút nhàn nhạt, đem đầu lưỡi của mình hút vào, lập tức lại phun ra ngoài, theo đầu lưỡi lui ra, còn có lượng lớn chất lỏng sềnh sệch kéo theo.
Dương Hạo Thiên không chút khách khí đem một làn sóng quỳnh tương ngọc dịch kia đón vào trong miệng nuốt xuống, tiếp đó lại khẽ liếm nơi non mềm co rút kia của Tiểu Tuyết, trực tiếp đem thân thể mềm mại của nàng liếm đến run lên.
Qua một hồi lâu, cực khoái của Tiểu Tuyết mới bình ổn lại. Nàng đã có chút không thể chịu đựng, liền ngăn cản Dương Hạo Thiên tiếp tục liếm nơi đó của nàng, thở gấp nói:
- Thiếu gia, đừng liếm, để ta nghỉ ngơi một chút đi.
Dương Hạo Thiên nghe lời ngừng lại, một lần nữa ôm Tiểu Tuyết vào trong ngực, cười hỏi:
- Thoải mái không?
- Rất thoải mái!
Tiểu Tuyết dùng sức gật đầu, chân ngọc bóng loáng có chút nghịch ngợm cọ loạn trên người Dương Hạo Thiên, lại vừa vặn đụng tới hắn đồ vật cương cứng kia của hắn, liền kiều mị nở nụ cười, lần thứ hai đem thân thể hạ xuống, hé môi ngậm lấy đồ vật thô dài kia:
- Thiếu gia, ngươi lại cứng nha...
...
Bởi tối hôm qua quá mức hưng phấn, sau khi lại đùa bỡn lẫn nhau một lần, Tiểu Tuyết tựa hồ là uống đồ vật của Dương Hạo Thiên đến nghiện vậy mà một hơi dùng miệng nhỏ giúp hắn hút ra ba lần, mãi đến khi hắn cũng không thể lại cứng rắn lên mới coi như kết thúc. Vì thế ngày hôm sau, thời điểm Dương Hạo Thiên tỉnh lại, mặt trời đã lên rất cao. Kỳ quái chính là, Dương Bối Nhi luôn thích quấy rối giấc ngủ của hắn vậy mà cũng không đến gọi hắn. Càng kỳ lạ chính là, sau khi hắn rời giường, phát hiện trong tiểu viện cực kỳ yên tĩnh, mẫu thân muội muội đều không ở nơi này, Tiểu Tuyết lại càng không có đưa bữa sáng đến cho hắn.
Dương Hạo Thiên khẽ sờ cái bụng có chút xẹp, đành phải quyết định tự mình đi tìm đồ ăn. Ra khỏi tiểu viện, hắn lại phát hiện một đám người hầu bên ngoài mỗi người đều có vẻ rất hoảng loạn, hơn nữa mơ hồ có một cỗ khí tức bi thương, lập tức nhịn không được kéo một người, hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
- Cửu thiếu gia...
Nữ hài mặc trang phục nha hoàn kia vừa gọi hắn một tiếng liền khóc òa lên, đứt quãng nói:
- Lão gia... còn có tám vị thiếu gia, bọn họ xảy ra chuyện rồi...
Trong lòng Dương Hạo Thiên khẽ chấn động, đột nhiên có loại cảm giác rất xấu, vội vàng hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Mấy người phu nhân các nàng đang ở nơi nào?
- Các nàng đều đang tụ tập trong đại sảnh.
Nha hoàn kia nói ra.
Dương Hạo Thiên không có để ý tới nàng nữa, bước nhanh về phía đại sảnh.
Vẫn là đại sảnh đêm qua, thế nhưng bầu không khí cùng tối qua lại hoàn toàn trái ngược. Dương Hạo Thiên vừa mới đi vào, liền cảm giác được một loại bi thương to lớn. Điều này làm cho bất an trong lòng hắn càng thêm mãnh liệt. Đảo mắt nhìn một vòng, lập tức tìm thấy mẫu thân và tiểu muội. Lúc này các nàng đang ngồi ở cuối cùng trong đoàn người, Dương Bối Nhi nằm nhoài trên đùi mẫu thân, dường như đang khóc thút thít, mà Mạnh Phi Tuyết lại là nhẹ giọng an ủi nàng.
Đi tới bên người mẫu thân, điều đầu tiên ánh vào trong mắt Dương Hạo Thiên, chính khuôn mặt nhỏ khóc đến nước mắt như mưa kia của Dương Bối Nhi. Thấy vậy, hắn đau lòng không thôi, không để ý hỏi thăm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, trước tiên đưa tay vỗ nhẹ ở trên bả vai tiểu muội.
Cảm giác được ca ca an ủi, Dương Bối Nhi nhảy lên thoáng chốc nhào vào trong ngực hắn, nghẹn ngào nói:
- Ca, phụ thân và ca ca bọn họ... bọn họ đều chết rồi!
- Cái gì?
Trong lòng Dương Hạo Thiên mạnh mẽ chấn động, tin tức này đối với hắn, cũng như chúng nữ trong nhà mà nói, giống như sấm sét giữa trời quang. Mặc dù tình cảm của hắn với các ca ca và phụ thân kém xa mẫu thân tẩu tẩu các nàng, nhưng cũng tuyệt đối không phải không có một chút cảm tình, phụ thân và các ca ca từ trước tới giờ đều là anh hùng trong lòng hắn. Đặc biệt là Thất ca và Bát ca, mấy năm trước mới rời đi, trước đó vẫn luôn bên cạnh hắn, tình cảm hiển nhiên là rất thâm hậu, vì lẽ đó Dương Hạo Thiên căn bản không muốn tin tưởng bọn họ đã xa rời mình.
Quay đầu nhìn về phía mẫu thân, đã thấy nàng khẽ gật đầu một cái:
- Không sai, phụ thân và các ca ca của ngươi lúc trở về đêm qua đã gặp phải phục kích...
Nói tới chỗ này, thấy nhi tử lộ ra dáng vẻ hoang mang lo sợ, lại nói:
- Thiên nhi, ngươi nhất định phải kiên cường biết không? Hiện tại ngươi là nam nhân duy nhất của Dương gia, ngươi nhất định không thể gục ngã!
Được mẫu thân xác nhận, Dương Hạo Thiên cũng không nhịn được muốn khóc lên giống như muội muội. Thế nhưng một câu phía sau kia của mẫu thân, lại làm cho hắn kìm nén nước mắt. Không sai, mình hiện tại là nam nhân duy nhất của Dương gia! Từ nay không thể dựa vào cha huynh che chở giống như trước kia. Giờ phút này, hắn cảm giác trọng trách trên vai mình lập tức nặng vạn lần. Mà hắn cũng biết, bất kể như thế nào, mình nhất định phải để cho bản thân trở nên kiên cường, mạnh mẽ hơn nữa!
Đồng thời, trong lòng hắn cũng nhớ tới câu nói ngày hôm qua của Hinh Vân tẩu tẩu. Không sai, cho dù là không có võ công thì thế nào, thông qua những con đường khác, mình cũng có thể đảm đương cái gánh nặng ngàn cân Dương gia này, để mẫu thân các nàng sinh hoạt vui vẻ an ổn giống như trước đây!
Dù sao cũng là Đại nguyên soái đế quốc cùng tám vị tướng quân tay nắm trọng binh, phụ tử Dương gia tuy đã tạ thế, nhưng sức ảnh hưởng vẫn còn. Vì lẽ đó hiệu suất làm việc của những người đế quốc kia vẫn là rất nhanh, thời gian còn chưa tới buổi trưa, di thể của phụ tử Dương gia liền được đưa về tới nơi. Mà trong lúc này, Dương Hạo Thiên cũng không khóc một tiếng, thậm chí ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi xuống. Thế nhưng chúng nữ nhân trong nhà lại đều có thể cảm nhận được bi thương to lớn đè nèn thật sâu trong lòng hắn, các nàng mơ hồ cảm thấy, thiếu niên trước giờ đều được gia tộc bảo hộ này, dường như có chút thay đổi.