Thiên Dạ không nghĩ tới Mễ Mễ lại có lực nhận biết nhạy cảm như vậy, vừa nãy khi nó nhìn thấy nàng đột nhiên xuất hiện giết người, tâm tư thoáng kích động, đặt tay lên bụi cây làm nó hơi dao động phát ra một âm thanh cực nhỏ, không nghĩ tới đã bị nàng ta phát hiện ngay.
“Là ta Thiên Dạ.”Thiên Dạ từ chỗ ẩn thân đi ra.
Tiến vào chiến trường không lâu đã có thể cùng Mễ Mễ hội hợp, điều này làm cho Thiên Dạ cảm giác may mắn của mình cũng không tệ lắm. Ở tại cái nơi hỗn chiến bốn phía đều có địch này nếu như như có được một đồng đội để tín nhiệm thì đúng là việc phi thường có lợi.
Mễ Mễ thấy Thiên Dạ thì sắc mặt cũng buông lỏng, nói :”Thì ra là cậu ! Vừa mới làm tội giật cả mình. Sao nào, chúng ta cùng nhau hành động chứ?”
Đây cũng là ý Thiên Dạ hiện giờ, nó lập tức gật đầu nói:”Được”
“Cái này cho cậu.” Mễ Mễ lấy ra một cái còi ném cho Thiên Dạ.
Thiên Dạ tiếp nhận cái còi, nói: "May mắn của cậu thật không tệ, chúng ta hiện tại trở về đi thôi !”
Mễ Mễ lập tức lắc đầu: "Không được, không thể trở về. Chúng ta hiện có hai người, vừa vặn có thể săn giết một ít để lấy điểm. Chúng ta có cơ hội tranh mười vị trí đầu."
Thiên Dạ do dự một chút nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.
Kỳ thực cho dù bọn họ tạo thành tổ đội để đi thì vẫn có thể tồn tại như cũ, hơn nữa so với một người độc hành cũng không nhiều ít hơn bao nhiêu.
Loading...
Những thành viên khác cũng có thể đã tổ đội, huống hồ chiến sĩ chủng tộc Hắc Ám chân chính vốn mạnh mẽ phi thường , không phải những thiếu nam thiếu nữ chưa trưởng thành này có thể dễ dàng chống lại. Từ các huấn luyện viên đã đến đây trước đó miêu tả lại thì cho dù Thiên Dạ cộng thêm Mễ Mễ, cũng chưa chắc có thể đánh thắng được một chiến sĩ chủng tộc Hắc Ám.
Lúc này Thiên Da đưa tầm mắt nhìn qua thì chợt thấy Mễ Mễ bên hông còn treo ba cái còi!
Trừ chính nàng ra thì ngay trong thời gian ngắn ngủi khi mới bắt đầu khai chiến này, nàng đã giết được ba người!
Một cái còi trong đó bỗng nhiên theo động tác của Mễ Mễ mà nhúc nhích một cái, đem con số ở mặt sau hiện ra. Lòng của Thiên Dạ cũng chợt rung lên, nó cảm giác dường như đã từng thấy con số này ở nơi nào đó.
Trong lúc Thiên Dạ đang suy tư thì Mễ Mễ hướng về nó làm dấu tay, ý bảo nó đi tới thăm dò trước mặt, đồng thời nhường nó đi đầu.
Thiên Dạ cúi người xuống, bắt đầu bí mật di chuyển chậm chậm trong khu rừng. Mà Mễ Mễ thì rơi lại phía sau vài bước, thỉnh thoảng nhìn về phía sau, giống như hết sức tập trung để canh chừng đằng sau.
Thiên Dạ đi về phía trước mấy bước thì chợt như có một luồng điện sẹt qua, phá tan sương mù dày đặc trong lòng nó. Nó đã nhớ ra mình từng thấy con số này ở nơi nào rồi !
Cái còi kia là thuộc vệ một thiếu niên rất có thực lực trong lớp nó, xếp hạng gần bằng Thiên Dạ.
Thiếu niên này cũng vốn cùng Mễ Mễ rất thân cận, có người còn nói giữa họ đã từng phát sinh quan hệ thân mật. Vốn vì chuyện của Mễ Mễ mà hắn còn có một lần căm thù Thiên Dạ tới mười phần.
Thế nhưng bởi vì có Tống Tử Ninh trắng trợn che chở, đồng thời bản thân Thiên Dạ lúc ấy cũng không dễ trêu, nổi danh ra tay tàn nhẫn. Vì lẽ đó hắn đối với việc Mễ Mễ cùng Thiên Dạ đi chung với nhau cũng không dám nói gì, mà với hắn thì cho dù Thiên Dạ đối với Mễ Mễ ở bên ngoài sẽ làm chuyện gì hắn cũng không hứng thú, dù sao hắn và Mễ Mễ lúc đó không phải chân chính quan hệ bồ bịch nam nữ, hơn nữa cũng không có ý định phát triển đến mức đó.
Thế nhưng hiện tại cái còi của thiếu niên này lại ở trên eo Mễ Mễ !
Trong chớp mắt Thiên Dạ mơ hồ chộp được ý niệm gì đó trong đầu, ngay lập tức là một trận sợ hãi kinh hoàng !
Thiên Dạ không chút nghĩ ngợi, lập tức toàn lực nhảy ra về phía trước !
Phía sau nó bỗng truyền tới tiếng Mễ Mễ khẽ ồ lên, sau đó có một luồng gió sắc bén đánh úp về phía eo. Mặc dù Thiên Dạ động tác cực nhanh nhưng bên hông vẫn mát lạnh như cũ, kèm theo đó chính đau rát !
Thiên Dạ liên tục lăn mấy vòng, trốn ra sau một cây đại thụ, lúc này mới có cơ hội đứng lên. Đang trong quá trình tránh né nó suýt lâm vào hiểm địa, phải liên tục né qua mấy lần công kích của Mễ Mễ, nhưng trên người vẫn là thêm hai vết thương.
Thiên Dạ cúi đầu liếc mắt nhìn vết thương trên người, lại nhìn tiếp về phía Mễ Mễ, lạnh giọng hỏi :”Tại sao?”
“Vì thông qua cuộc thi, vì khen thưởng.”
Mễ Mễ vén nhẹ mấy sợ tóc đang rối lên, lại cười lạnh nói: ”Nếu như không phải là vì làm tan rã sự đề phòng của các người, bằng không mày cho rằng tại sao tao lại hết sức tiếp cận mấy người bọn mày? Mẹ nó, còn phải ngủ cùng mấy thằng ngu xuẩn ! May là mày không như người đàn ông khác, đối với tao không có yêu cầu chuyện kia. Tuy rằng mày trong tưởng tượng của tao vốn phải là cẩn thận nhiều lắm, không phải bây giờ cũng bị thương sao ? Vì lẽ đó, mày tiêu rồi !”
Thiên Dạ cau mày nói. ”Tôi vốn tưởng rằng chúng ta hợp tác sẽ có càng nhiều lợi ích?”
Mễ Mễ cười gằn: ”Lợi ích? Cho dù nhiều hơn nữa nhưng với việc phải chia ra lợi ích cho cả hai thì có thể làm cho tao tiến đến hạng mười sao ? Mày nếu là Tống Tử Ninh thì nói với tao câu này còn tạm được ! Hiện tại chỉ bằng mày ? Mày thì là coi thứ gì, không có Tống Tử Ninh thì mày cho rằng mình còn có thể đứng ở vị trí này sao ?”
Thiên Dạ áng chừng độ nặng nhẹ của dao găm trong tay, trong mắt dần đốt lên ánh lửa, nói: “Tôi hiểu được. Muốn giết tao vậy thì tới đi !”
“Vậy thì không khách khí !”
Mễ Mễ thân hình lao tới như một con báo cái, trong nháy mắt đánh nhau cùng Thiên Dạ.
Hai người tại lớp học đã giao thủ không chỉ một lần, Mễ Mễ vốn dĩ đối với cách đánh nhau của Thiên Dạ đã hết sức quen thuộc, nhưng không nghĩ ra là vừa giao thủ lại một chút đã cảm thấy khác thường, phong cách của Thiên Dạ biến đổi hoàn toàn khác, không như lúc trước chỉ biết nhẫn nhịn gặp chiêu nào chống chiêu đó, mà là trở nên mạnh mẽ thoải mái, mỗi một đòn đều độc ác đến cực điểm !
Thiên Dạ không hề quan tâm phòng ngự bản thân, tất cả đều là lấy mạng đổi mạng, chính là cách đánh “lưỡng bại câu thương”. Mễ Mễ trong nháy mắt đã chém ba đao trên người Thiên Dạ, nhưng Thiên Dạ cũng đồng dạng hai lần chém trúng nàng. Hai người đều bị thương ở cánh tay.
Khi hai người dùng dao giao thủ lần thứ hai thì hai luồng nguyên lực hung mãnh được thôi thúc bởi Binh Phạt quyết va chạm vào nhau, nhưng mà vết thương nơi cánh tay đau nhức khiến Mễ Mễ không nhịn được mà toàn thân run lên.
Đúng lúc này Thiên Dạ chợt rít lên một tiếng, toàn thân nguyên lực phun trào, trên dao găm đột nhiên phát ra một nguồn sức mạnh không gì so sánh được !
Mễ Mễ toàn thân chấn động, tay mềm nhũn, lập tức đã hiện ra kẽ hở ! Dao găm của Thiên Dạ vụt qua, trong nháy mắt mở ra một vết thương sâu hoắm trên vai nàng, đã có thể nhìn thấy xương trắng hếu trong đó.
“Mày, mày…” Mễ Mễ bưng vết thương, vừa giận vừa sợ.
Thiên Dạ trên cánh tay cũng có vết thương nhưng mà so với nàng còn sâu hơn rất nhiều. Tuy vậy Thiên Dạ bất luận là là đánh đấm hay đấu sức đều không bị ảnh hưởng chút nào, dường như vết thương này căn bản không tồn tại. Mễ Mễ hiện tại thậm chí còn hoài nghi Thiên Dạ có phải hay không không còn cảm giác đau !
Nàng không biết Thiên Dạ cùng nàng cũng đau nhức như nhau, chỉ là lúc nó tu luyện Binh Phạt quyết thì vẫn chịu đựng loại thống khổ đến cực hạn này. So sánh với đó thì mấy vết ngoại thương này nó cũng không coi vào đâu.
Mễ Mễ lần này thương tổn đến gân cốt, cánh tay trái đã giơ lên không nổi.
Nhìn Thiên Dạ đi từng bước tới gần, khuốn mặt thanh tú mà nàng vẫn luôn xem thường giờ trở nên cực kì lạnh lẽo và bình tĩnh. Mễ Mễ bỗng nhiên khóc lên, hét to:”Không….Không được giết tôi, tôi không muốn chết a ! Buông tha cho tôi !”
Nàng giống như bị chấn kinh quá độ, đột nhiên xoay người bỏ chạy, hơn nữa dáng dấp cực kì chật vật, sau lưng mở ra kẽ hở. Xem ra đối diện với tử vong sợ hãi trước mặt thì nàng đã sụp đổ.
Thiên Dạ năm ngón tay nới lỏng rồi siết chặt, siết chặt rồi lại nới lỏng, sau đó đột nhiên nắm dao găm, vận nguyên lực lên, toàn lực ném !
Dao găm toả ra ánh sáng màu hồng của nguyên lực, trong tiếng rít sắc bén như ánh sao xẹt qua, trong nháy mắt cả chuôi đâm vào giữa lưng Mễ Mễ.
Mễ Mễ đột nhiên dừng lại, ngạc nhiên quay đầu, trước khi chết vẫn không thể tin được là Thiên Dạ sẽ thật sự ra tay giết mình.
Nàng tuy rằng có vẻ như đang hoảng loạn, trên thực tế đã chậm rãi tụ lực, chờ khi nguyên lực phun trào đến tận cùng thì có thể đột nhiên phát lực bỏ trốn. Loại bí pháp này làm bộc phát tốc độ ở cự lý ngắn, nàng tin rằng ở trong trại huấn luyện không người nào có thể đuổi theo, nhưng lại không nghĩ rằng tại thời khắc cuối cùng đột nhiên dao găm của Thiên Dạ lại phóng đến.
Mà giờ phút này tại sâu trong đáy lòng Thiên Dạ vang lên một tiếng thở dài nhẹ nhàng, lập tức âm thanh này lại bị đóng băng ở góc sâu nhất trong lòng nó. Đây là lần đầu tiên nó thật sự ra tay giết người.
Thiên Dạ góp nhặt tất cả còi rồi nhanh chóng ẩn thân vào rừng cây. Chung quanh vang lên những tiếng sàn sạt, hiển nhiên có người nghe âm thanh chiến đấu ở bên này nên chuẩn bị lại đây chiếm tiện nghi.
Đây là một đêm đặc biệt dài dằng dặc, tại đêm tối trong rừng cây Thiên Dạ trước sau đã gặp được hai đối thủ khá mạnh mẽ. Trải qua chém giết gian khổ Thiên Dạ phải vô cùng vất vả mới có thể dùng phương pháp mạng đổi mạng giết chết được bọn chúng. Mà hai đối thủ này lại đem tới cho Thiên Dạ đến chín cái còi, qua đó có thể thấy được sự mạnh mẽ của chúng.
Liên tục tiêu diệt Mễ Mễ cùng ba đối thủ mạnh mẽ thì Thiên Dạ cũng thương tích khắp người, nó không cầm cự nổi nữa mà phải tìm một rừng cây kín đáo tạm thời trốn, sau đó chờ đợi đối thủ kế tiếp.
Thương thế của Thiên Dạ rất nặng, trong người nguyên lực cũng không còn thừa mấy, thế nhưng sau khi cân nhắc lại thì nó quyết định bỏ đi suy nghĩ thổi còi để rời khỏi chiến trường.
Thiên Dạ trải qua trăm nghìn cay đắng mới tu luyện ra nguyên lực nên thuộc tính cũng bá đạo hơn người khác nhiều, vì thế nó còn giữ lại trong mình lực lượng để tung ra một kích cuối cùng, mà một kích này đủ mạnh để so sánh với chiến binh cấp hai ! Nếu như bất hạnh lại bị kẻ địch tìm tới thì nó cũng đủ sức đánh một trận.
Dĩ nhiên một khi đã kiên trì đến thời điểm này thì Thiên Dạ cũng quyết định chờ cho hết cuộc chiến. Không chỉ bởi vì làm như vậy sẽ được thành tích cao hơn, mà cũng bởi vì tương lai khi đến chiến trường thì hoàn cảnh chỉ có ác hung hiểm hơn nơi này gấp bội phần. Trong cuộc thi loại này nếu không thể kiên trì tới cùng thì tương lai sẽ càng chết nhanh hơn. Thiên Dạ chậm rãi tĩnh tâm lại, cả người im lặng bất động, giữ lại một chút thể lực cuối cùng này.
Thiên Dạ vừa ẩn nấp không lâu thì bầu trời trên núi đột nhiên vang lên ba tiếng còi huýt sắc bén, đây là tín hiệu kết thúc cuộc thi.
Thiên Dạ nhất thời ngẩn ra, cuộc thi kết thúc sao ? Chưa qua một đêm mà cuộc thi đã nhanh chóng kết thúc ?
Điều này nói rõ chỉ mới trong đêm nay thì hơn một nghìn học viên đã chết gần nửa.
Thiên Dạ nhìn xuống hơn mười cái còi mình mang bên hông, vốn dĩ tâm tình của hắn đang nặng nề, giờ phút này lại có chút chết lặng. Thiên Dạ tuỳ ý cầm lấy một cái còi rồi dùng sức thổi, một lát sau huấn luyện viên đã xuất hiện trước mặt nó. Thiên Dạ theo huấn luyện viên chậm rãi rời khỏi cuộc thi.
Nhưng nó biết rằng chính bản thân mình đã để lại vài thứ mãi mãi trên cái chiến trường này. Tại thế giới như vậy, hoàn cảnh kém như vậy, những thứ kia nó vốn tưởng rằng vĩnh viễn không thay đổi, nhưng chúng chung quy cũng sẽ từ từ bị thay đổi theo thời gian mà thôi.
Sáng sớm ngày thứ hai, kết quả cuộc thi trong năm đã có. Thiên Dạ ngoài ý muốn nhìn thấy tên mình xếp ở vị trí thứ mười ! Phải biết có hơn ngàn học viên tham gia cuộc thi lần này !
Lớp học của Thiên Dạ ngoại trừ Tống Tử Ninh xếp thứ bảy thì không còn ai khác có thể chen chân vào tốp mười. Xếp hạng thứ mười mang ý nghĩa Thiên Dạ đủ tư cách để nhận khen thưởng đặc biệt. Phần thưởng của trại huấn luyện vô cùng phong phú có thể khiến cho nhiều người đỏ mắt. Thấy mình được xếp hạng, ngay cả người vốn dĩ luôn bình tĩnh như Thiên Dạ cũng rất nóng lòng được nhìn thấy phần thưởng kia.
Tống Tử Ninh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh Thiên Dạ, vỗ vỗ vai hắn, cười nói:”Làm rất tốt ! Buổi tối nên phóng túng một tí, không bằng cùng theo mình đi ăn mừng chuyện này một chút ?
Thiên Dạ có chút mờ mịt :”Ăn mừng thế nào?”
“Đương nhiên là uống rượu cùng đàn bà ! Sau đó mình còn hai tên đáng ghét muốn giới thiệu cho cậu làm quen.” Tống Tử Ninh ra vẻ như ông cụ non nói, ra vẻ như đã từng lăn lộn qua động xài tiền trong truyền thuyết tại đế quốc ở đại lục tầng trên.
Thiên Dạ không nhịn được lườm hắn một cái, Tống Tử Ninh và Thiên Dạ rõ ràng tiến vào trại huấn luyện trong cùng một năm, chỉ là mấy năm trước không ở chung đội thôi. Năm đó Thiên Dạ bảy tuổi, Tống Tử Ninh tám tuổi. Chẳng lẽ hắn có thiên phú dị bẩm, cứng cỏi đến mức khi vừa tám tuổi đã có thể đi lăn lộn.
Buổi tối quả nhiên được nghỉ học, trong mấy năm nay đây chính là lần đầu tiên.
Tống Tử Ninh, Thiên Dạ, còn có hai thiếu niên từ lớp khác chạy tới, mang món ăn đã được đóng gói từ phòng ăn ra, còn rượu không biết ai từ nơi nào đưa tới, bọn họ tìm nơi phong cảnh đẹp ở bên sườn núi, đốt lửa trại, bắt đầu ăn dã ngoại. Mặt khác hai thiếu niên kia đều có lai lịch rất lớn, đều là cùng xếp hạng mười người ngoan cường nhất trong cuộc thi lần này.
Bọn hắn chỉ có bốn thiếu niên, nhưng thiếu nữ hầu rượu có tới bảy tám người, rượu ngon khiến người ta phải bất người, đúng là chút rượu mạnh có số năm lâu dài.
Thiên Dạ mới vừa uống xong một ngụm nhỏ thì ngay lập tức bị sặc đến ho khan liên tục, sau đó trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đã ửng hồng, thân hình không vững.
Thấy Thiên Dạ sức yếu như vậy, Tống Tử Ninh cùng hai thiếu niên kia lập tức cười lớn, liên tục mời rượu, có vẻ muốn hành hạ Thiên Dạ không thương tiếc.
Thiên Dạ chỉ cảm thấy mỗi khi uống một ngụm rượu thì trong bụng giống như có một đám lửa đang rơi xuống. Ý thức hắn cũng trở nên không còn minh mẫn, có một chút ý nghĩ kì quái đột nhiên cũng xuất hiện, hơn nữa lá gan của nó lúc đó dường như cũng lớn hơn, lớn đến mức chính nó cũng không dám tin tưởng, tại thời điểm uống rượu này hắn dường như có thể làm những việc mà trước kia bản thân bó tay.
Phải biết Thiên Dạ ban đầu là một đứa trẻ có gan to bằng trời, nhưng bây giờ nó mới đúng là không sợ gì cả. Nói ví dụ như hiện tại, Thiên Dạ đã đáp ứng nếu ai say trước thì người đó phải mặc váy khiêu vũ trước mặt mọi người.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: