Chương 16 : Đập nồi dìm thuyền.*
(*Phá phủ trầm chu: ý nói quyết đánh đến cùng - (dựa theo tích: Hạng Vũ đem quân đi đánh Cự Lộc, sau khi qua sông thì dìm hết thuyền, đập vỡ nồi niêu để binh sĩ thấy không có đường lui, phải quyết tâm đánh thắng)
Tuy nhiên váy từ đâu tới? Thiên Dạ đã nỗ lực suy nghĩ vấn đề thâm sâu này. Nó dùng sức lắc lắc đầu, đưa ánh mắt nhìn về những bé gái bên cạnh lập tức hiểu rõ váy đến từ đâu.
Đây chính là tư vị khi uống say sao? Dường như có vẻ rất tốt a! Thiên Dạ nghĩ đi nghĩ lại thì thấy khá là hưng phấn.
Tống Tử Ninh đang nói gì đó cùng hai người thiếu niên kia, lúc thì chuyển qua hỏi nó vài câu. Tuy nhiên ý thức của Thiên Dạ đang rất phập phồng, cho nên nghe cũng không rõ lắm. Cho dù nghe rõ, thì cũng không hiểu ra ý nghĩa của câu nói đó.
Tuy vậy Thiên Dạ vẫn hiểu rõ đại khái ba con ruồi đầu to đang nói là uống, lại uống và tiếp tục uống! Còn một ý khác, đó chính là Thiên Dạ say rồi, nếu như đồng ý thì mau thay đồ rồi khiêu vũ đi, nếu làm vậy thì không cần uống nữa.
Tống Tử Ninh nở một nụ cười xấu xa với Thiên Dạ, thuận thế nắm lấy một cô gái, rồi cởi váy nàng ra. Cô gái cũng cười vui, không hề né tránh, ngược lại còn eo để chiếc váy có thể từ từ hạ xuống.
Nhưng Thiên Dạ một chút cũng không cảm thấy mình đã say.
"Tôi đương nhiên còn có thể uống! Đến, dzô!" Thiên Dạ bày đặt nói ra lời nói hùng hổ, đồng thời còn giơ ly rượu quơ quơ, sau đó rót vào trong họng, rồi lại rót tiếp một ly khác.
Nếu nó đã khiêu khích như thế thì Tống Tử Ninh cùng hai thiếu niên kia cũng sẽ không chịu kém cạnh, đồng dạng uống thật nhanh.
Loading...
Thiên Dạ mơ mơ màng màng nhìn về phía bầu trời đêm, chỉ cảm thấy mặt trăng hôm nay di chuyển rất nhanh, tại sao vừa nãy còn ở bên trái, hiện tại đã đi tới bên phải bầu trời rồi?
Đêm dường như rất yên tĩnh, thật ra nó nên yên tĩnh.
Trong màn đêm yên tĩnh này, Thiên Dạ không nhịn được mà ngáp một tiếng, cảm giác hơi chút buồn ngủ. Nó nghĩ như vậy, sau đó nó nằm xuống. Sau khi nằm xuống Thiên Dạ gối đầu lên một đồ vật gì đó rất mềm mại, cảm giác cũng thật thoải mái.
Nhưng ngay sau đó, Thiên Dạ lập tức bật dậy, mồ hôi tuôn ra ướt đẫm cả người!
Đêm này không nên yên tĩnh như vậy! Vừa nãy rõ ràng cả đám người ầm ĩ nhốn nháo uống rượu sao đột nhiên lại yên tĩnh được?
Thiên Dạ đưa mắt nhìn qua, lúc này mới ngạc nhiên nhìn thấy Tống Tử Ninh cùng mấy thiếu nam thiếu nữ khác đang nằm tứ tung một chỗ, mỗi người đều thở phì phò, hiển nhiên là đã ngủ hết cả rồi.
Thiên Dạ sững sờ rất lâu rồi mới hiểu được, thì ra là bọn họ đã say cả rồi.
Trận uống rượu này, một mình Thiên Dạ đã đẩy ngã ba đối thủ mạnh mẽ. Sau khi nó kinh ngạc chảy mồ hôi lạnh đến ướt cả người thì đã hoàn toàn tỉnh tảo.
Nhưng tỉnh quá sớm cũng không phải là chuyện tốt, nhìn hiện trường bừa bộn khắp nơi này, Thiên Dạ lại cảm thấy đau đầu không biết nên xử lý như thế nào. Muốn đem mười tên như lợn chết này về cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Đúng lúc này, phía sau Thiên Dạ bỗng dưng truyền tới một giọng nói mềm mại: "Nơi này hình như rất náo nhiệt a!"
Vừa nghe giọng nói này, Thiên Dạ lập tức nhảy lên theo bản năng, đứng nghiêm rồi nói lớn: "Huấn luyện viên khoẻ!"
Trương Tĩnh đi ra từ trong rừng cây, nhìn về những vỏ chai rượu rải đầy đất kia, sau đó lại nhìn chằm chằm vào Thiên Dạ, giống như cười mà không phải cười nói: "Đều là nhóc làm ra?"
"Cái này, không." Thiên Dạ không biết phải trả lời như thế nào nữa. Giờ phút này, nó đột nhiên cảm thấy bầu không khí có chút quái dị, ánh mắt của Trương Tĩnh dường như hơi sáng, trong không khí hình như có mùi vị nguy hiểm nào đó.
Trương Tĩnh nhìn Thiên Dạ từ trên xuống dưới vài lần rồi bỗng nhiên thở dài, thu lại ánh sáng lóng lánh trong mắt.
Nàng hơi phất tay, dường như có chút cô đơn mà nói: "Nhóc đi về đi, nơi này cũng không cần nhóc phải quan tâm. Sáng mai, đi báo danh ở chỗ huấn luyện viên Âm Ảnh. Ông ta sẽ tiến hành chỉ bảo riêng cho nhóc trong một tuần, xem như là khen thưởng trong cuộc thi lần này với nhóc."
Thiên Dạ lập tức vừa mừng vừa sợ. Âm Ảnh không chỉ là chuyên gia về súng ống mà đồng thời, không còn là cao thủ ám sát, nếu có thể được hắn một mình dạy bảo riêng trong một tuần thì giá trị quả là rất đáng giá.
Trở lại ký túc xa, Thiên Dạ bị rượu mạnh ở trong người phát tác cho nên ngủ đi rất nhanh.
Sáng sớm ngày hôm sau, Thiên Dạ bị tiếng huyên náo ở thao trường đánh thức. Nó không rõ vì sao nên đi ra ngoài nhìn, vùi nhìn thì ngạc nhiên khi thấy Tống Tử Ninh cùng hai thiếu niên khác hiện tại đang bị treo ở trên thân cây, toàn thân trần trụi, trên thân thể mỗi người đều có ba vết roi.
Ba người này đều là nhân vật mạnh mẽ có xếp hạng trong mười vị trí đầu ở cuộc thi trong năm, có người nói đều là xuất thân ở nhà quyền quý. Hiện tại không chỉ bị đánh mà còn bị lột sạch như heo rồi treo lên để người xem! Đối với toàn bộ mấy đứa nhỏ bần hàn mà nói thì đây tuyệt đối không phải là tin tức nhỏ. Không phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy ba thằng lợi hại ở truồng!
Mà một tin tức khác để người phải khiếp sợ chính là nguyên nhân mà Tống Tử Ninh đám người phải chật vật như vậy.
Có người nói tối hôm qua Tống Tử Ninh cùng người khác uống rượu, lấy ba chọi một nhưng còn bị người ta đẩy ngã. Tình cảnh này vừa vặn bị Trương Tĩnh đi ngang qua nhìn thấy, vị nữ huấn luyện viên ma quỷ này lập tức cho rằng ba thằng này quá làm mất mặt mũi của nàng, vì thế không chỉ cho mỗi thằng ba ròi, mà còn lột sạch thị chúng một ngày.
Chuyện này chỉ là một khúc nhạc dạo ngắn trong trại huấn luyện mà thôi. Nhưng mà kể từ ngày hôm đó, Tống Tử Ninh không bao giờ chịu uống rượu với Thiên Dạ nữa, khi nhắc tới rượu thì lập tức kính sợ rời xa Thiên Dạ.
Điều này cũng làm Thiên Dạ khá là tiếc nuối, nó thật sự cảm thấy yêu thích cảm giác say rượu đêm đó. Nhưng nếu không có Tống Tử Ninh thì kẻ trong người không có một đồng như Thiên Dạ dù có làm cách nào đi nữa cũng không có rượu để uống, cho dù loại kém cỏi nhất cũng không được.
Trong nháy mắt, ba tháng đã trôi qua.
Tống Tử Ninh đã đốt cái tiết điểm nguyên lực thứ hai, rồi trực tiếp đi tham gia kiểm tra tốt nghiệp cuối cùng, sau đó dễ dàng thành công thông qua cuộc thi, từ đó về sau vĩnh viễn rời đi khỏi trại huấn luyện Hoàng Tuyền.
Vào lúc đó, Thiên Dạ đang ở trong phòng tu luyện mà tranh đấu với thủy triều nguyên lực. Sau khi tan lớp nó mới nghe được chuyện này, đồng thời nó còn nhận được một hộp gỗ mà Trương Tĩnh chuyển giao, bên trong đặt chỉnh tề bốn mảnh Chu Nhan Huyết.
Mà một năm trước đó, người gọi là Hứa Lãng kia đã tốt nghiệp.
Thiên Dạ thì đang cố gắng để đánh vỡ màn chắn tiết điểm ở khí hải. Nó đã có thể chịu được mười hai lần xung kích của thủy triều nguyên lực, nhưng lấy tiến độ hiện tại thì chỉ có thể coi là bậc trung so với toàn bộ những đứa trẻ trong trại huấn luyện này.
Sau khi trải qua từng đợt từng đợt đào thải, những đứa trẻ còn lại cho dù là thiên tư hay tính tình đều là mức cao. Phần lớn những đứa trẻ ở đây đều có thể khơi ra mười lăm cái thủy triều nguyên lực trở lên, thế nhưng thủy triều nguyên lực chồng chất càng nhiều thì đau đớn sẽ càng mãnh liệt. Vì thế, số người có thể thật sự chịu đựng được sự xung kích của thủy triều nguyên lực vòng thứ mười lăm còn chưa tới mười người.
Thủy triều nguyên lực chồng chất càng nhiều thì lực trùng kích càng mạnh, rút lấy nguyên lực ở xung quanh cũng càng nhiều. nhưng đau đớn tương đương cùng tổn hại đối với thân thể cùng càng lớn, hơn nữa còn tăng mạnh theo cấp số nhân.
Khi tu luyện nhập môn Binh Phạt quyết thì đó chính là đang khảo nghiệm trình độ mạnh mẽ về ý chí và thể phách của người tu luyện, hai cái dù thiếu một cũng không được.
Vì thế ở bên trong đế quốc, từ xưa đến nay đều lấy truyền thống rằng có thể chịu đựng được bao nhiêu vòng thủy triều nguyên lực để đánh giá anh hùng hảo hán. Theo cách nói thông thường thì chịu được bảy lần tám lần chính là loại nhát gan, mười lần trở nên thì có thể xem được, nếu như có thể đến vòng thứ mười lăm, mười sáu thì đã có thể coi là da trâu. Nếu như có thể đạt tới vòng thứ hai mươi trở lên thì có thể đi ngang trong quân đội.
Có người nói, khi Tống Tử Ninh tốt nghiệp thì có thể chịu được mười bảy lần thủy triều nguyên lực, mà hiện tại mấy đứa trong lớp đều đã đạt tới trình độ chịu đựng được mười năm lần thủy triều nguyên lực, cách với mức độ đốt chảy tiết điểm nguyên lực thứ hai không xa rồi. Trong xếp hạng thành tích tổng hợp thì chỉ có Thiên Dạ là có số lần chịu đựng thủy triều nguyên lực thấp nhất.
Tuy nhiên lại không có ai biết, khi Thiên Dạ khơi ra thủy triều thì chịu đựng bao nhiêu đau đớn. Thiên Dạ chịu đựng mười hai lần thủy triều nguyên lực mang đến đau đớn, đã không thua gì người bình thường tu luyện tới vòng thứ mười chín!
Lại trôi qua nửa năm, trong lớp lại có chín đứa bé tốt nghiệp.
Thiên Dạ tu luyện tiến độ vẫn chầm chậm như vậy, đến tận giờ phút này nó mới có thể chịu đựng được mười lăm lần thủy triều nguyên lực, nhưng khoảng cách đốt tiết điểm thứ hai còn quá xa vời.
Lớp học lại bổ sung học viên mới, trong nó có phân nữa đứa trẻ nhỏ tuổi hơn Thiên Dạ. Khi Thiên Dạ mới vào trại huấn luyện thì được xem là đứa trẻ nhỏ nhất lớp, nhưng hiện tại lại biến thành một thành viên lớn nhất.
Học viên được bổ sung vào trên cơ bản đều có năng lực chịu đựng mười lăm lần thủy triều nguyên lực, chỉ là khởi điểm tương đương với Thiên Dạ nhưng hầu như tiến độ của mỗi người đều thật sự nhanh hơn Thiên Dạ rất nhiều, bởi vì Thiên Dạ phải tích lũy gấp ba lần nguyên lực mới có thể đạt được thành quả như họ.
Càng về sau, Thiên Dạ tu luyện tiến độ càng chậm. Thiên Dạ phát hiện rằng không chỉ phải chịu đau đớn bởi thủy triều nguyên lực, mà bởi vì nguyên nhân vết thương nên màn chắn khí hải kiên cố hơn nhiều so với người khác.
Gấp ba lần nguyên lực, lực trùng kích bởi mười lăm lần thủy triều nguyên lực nếu đặt vào ở đó của người khác thì một lần đã đủ để màn chắn tiết điểm phong lảo đảo, thế nhưng tại Thiên Dạ thì thủy triều nguyên lực mãnh liệt như vậy lại giống như đụng vào một ngọn núi, màn chắn kia không hề lay động chút nào!
Tình huống như thế, cho dù là Trương Tĩnh cũng phải bó tay toàn tập, chỉ có thể khuyên Thiên Dạ tích lũy nguyên lực từ từ, tương lai khi nước chảy thành sông thì dĩ nhiên có thể đốt tiết điểm.
Rồi cứ như vậy, đến khi Thiên Dạ có thể chịu đựng được mười bảy lần xung kích của thủy triều nguyên lực thì màn chắn tiết điểm mới có một chút dấu hiệu buông lỏng. Mà lúc này đây, Thiên Dạ cũng đã mười lăm tuổi là một trong những người lớn tuổi nhất lớp.
Lớp này cũng là lớp huấn luyện có đẳng cấp cao nhất rồi, những đứa trẻ được bổ sung vào đều là chiến binh cấp một có thể chịu đựng được xung kích của mười lăm lần thủy triều nguyên lực, thông thường thì không qua mấy tháng sẽ đốt tiết điểm, sau đó củng cố một đoạn thời gian rồi chờ thực lực ổn định rồi mới đi tham gia cuộc thi tốt nghiệp.
Kiểm tra tốt nghiệp xưa nay ở trại huấn luyện Hoàng Tuyền chỉ có một nội dung, đó chính là đi đến một hẻm núi lớn phía sau núi săn giết một con Tinh Thạch Tích Dịch (rắn mối). Những con to lớn này có thân dài vượt quá mười mét, chỉ cần thành niên thì đã có thực lực tương đương với chiến binh cấp hai.
Tuy rằng học viên có thể sống sót đến cuối cùng trong trại huấn luyện Hoàng Tuyền đều là thiên tài trong trăm không một, có thể tiếp tục sinh sống trong những huấn luyện tàn khốc nhất, nhưng nếu muốn dựa vào một cây dao găn để săn giết Tinh Thạch Tích Dịch thì độ khó cũng khá lớn. Có người nói, trong nhiều lần thi tốt nghiệp thì tỉ lệ tử vong của học viên là khoảng 15%.
Có người còn nói, bất kỳ một học viên nào ở trại huấn luyện khi đi tới cuộc thi cuối cùng thì thực lực nếu đem tới quân đoàn chính quy ở đế quốc cũng có thể làm một đại đội trưởng, bởi vậy có thể biết tỉ lệ thương vong 15% kia là lớn tới cỡ nào.
Nhưng mà Thiên Dạ đến cái tiết điểm thứ hai đều không thể đốt thì cho dù năng lực thực chiến có đủ cũng không có tư cách để tham gia kiểm tra tốt nghiệp. Ở trong trại huấn luyện Hoàng Tuyền, quy củ chính là quy củ, sẽ không vì bất kỳ lý do hay nguyên nhân gì mà thay đổi.
Tuy vậy, trong thời gian này Thiên Dạ cũn không phải là hoàn toàn không có thu hoạch, mà ở bất kỳ chương trình học nào không liên quan đến tu luyện nguyên lực thì nó luôn đạt được điểm cao nhất.
Nhưng nguyên lực là căn bản của tất cả. Nếu không có nguyên lực thì thành tích gì cũng đều là hư vô.
Trong nháy mắt, Thiên Dạ đã sắp mười sáu tuổi. Mà đêm trước mười sáu tuổi, Thiên Dạ cũng không có ngủ mà một người im lặng rời đi ký túc xá, chọn một nơi vắng vẻ rồi ngồi một mình dưới ánh trăng.
"Đã mười sáu rồi." Thiên Dạ yên lặng ngẫm nghĩ. Hắn lại nghĩ tới khi còn ở trong bãi rác, lại nhớ tới cuộc gặp gỡ đã làm thay đổi vận mệnh của hắn.
Thật ra, Thiên Dạ cũng không biết sinh nhật của chính mình, ngay cả tuổi của nó cũng là do Cố Thác Hải dùng bí pháp mà đoán ra. Vì thế Lâm Hi Đường đã chọn ngày mà ông ta đem hắn ra khỏi bãi rác để chọn làm ngày sinh nhật.
Mãi cho đến hiện tại, Thiên Dạ vẫn luôn sâu sắc nhớ tới bàn tay to ấm áp mà kiên cố đó. Trong thế giới của hắn ban đầu chỉ có bóng tối cùng lạnh giá, và chính bàn tay kia đã cho cái thế giới đó một ánh mặt trời.
Khi đó Thiên Dạ giống như một chú chim non vừa phá vỏ mà ra, trong lòng đã ngầm xem Lâm Hi Đường là cha. Chẳng qua cho tới lúc này, hắn vẫn chưa bao giờ nói ra chút tâm tư nhỏ của mình.
Thiên Dạ ngồi im lặng, chỉnh đốn tâm lý rồi bắt đầu tu luyện. Trong buổi tối đặc biệt này, hắn muốn đánh bạc một lần chính là thử nghiệm chịu đựng mười tám lần thủy triều nguyên lực. Nếu như thành công thì việc đốt được tiết điểm sẽ nằm trong tầm tay. Nhưng nếu thất bị thì Thiên Dạ sẽ bị lực phản chấn làm bị thương đến mức không thể nào khôi phục nữa, thậm chí thân thể có thể bị nổ tung mà chết.
Thiên Dạ đã dừng lại ở tiết điểm nguyên lực thứ hai quá lâu quá lâu, lâu đến nỗi hắn phải đập nồi dìm thuyền liều chết đến cùng.
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: