Chương 14 : Tranh hay không tranh.
Phương Minh Tuệ ngẩn ra, chưa đợi nàng nói gì thì một bé trai đã nhanh chóng chạy tới, vội vàng nói: "Không được! Cô ấy là của tôi!"
Sắc mặt của Tống Tử Ninh bỗng nhiên chìm xuống, nói với giọng lạnh lùng: "Mày thì tính là cái thứ gì, cũng dám tranh giành con gái với tao?"
Sắc mặt của bé trai trở nên tái nhợt, nói lắp bắp: "Nhưng, nhưng ngài đã có tới hai người phụ nữ."
"Hai người không đủ." Tống Tử Ninh nói với giọng lạnh nhạt.
Bé trai kia bị câu nói này làm cứng họng, nhìn Thiên Dạ với ánh mắt không cam lòng, từ từ lui về sau.
Bé trai kia đi cùng với mấy người bạn khác, khi hắn chạy tới, thì những người khác đều đứng tại chỗ, nhìn về bên này.
Lúc này, một thiếu niên cao to đi ra từ trong đó, nói với giọng trầm bổng: "Tống Tử Ninh, cậu làm vậy có chút không đúng. Mấy người bọn tôi vẫn luôn tôn trọng cậu, nhường cậu. Thế nhưng, cậu cũng không thể một mình chiếm hết mọi thứ có lợi, càng không thể bắt nạt anh em của tôi!"
Thiên Dạ biết thiếu niên này, hắn gọi là Ngô Tiến, xếp hạng chỉ ở sau Tống Tử Ninh, thế nhưng chênh lệch cụ thể thì cũng không quá rõ ràng.
Tống Tử Ninh cũng không để ý tới lời nói có vẻ như ôn hòa nhưng lại mang theo uy hiếp của Ngô Tiến, cười lạnh lẽo nói: "Tao bắt nạt anh em của mày đấy, rồi sao?"
Loading...
Hai mắt Ngô Tiến híp lại, trên người bắt đầu tỏa ra sát khí kinh người, nói chậm: "Dường như chênh lệch của chúng ta cũng không có lớn như vậy, lại nói, đã lâu cũng không đánh một trận nghiêm túc với cậu rồi nhỉ!"
"Đó là mày không dám tìm đến tao, không phải là tránh chiến đấu với tao sao?" Tống Tử Ninh cười gằn, sau đó bỗng dưng đứng thẳng thân thể, sát ý phóng lên trời như lưỡi đao đã ra khỏi vỏ!
Tống Tử Ninh hoạt động các khớp xương, cười lạnh nói: "Ngô Tiến, mày sẽ không ngu đến mức coi những cái thành tích đó là thật chứ? Chúng ta hiện tại lập tức đi tới phòng đánh nhau một lần xem sao, tuy nhiên lần này tao chắc chắn sẽ không lưu thủ. Chờ trận này đánh xong, thì cái hạng hai chó má của mày cũng đi gặp quỷ thôi!"
Đối mặt với lời mời chiến đấu của Tống Tử Ninh, sắc mặt của Ngô Tiến biến đổi bất định, hừ một tiếng nặng nề, quay đầu muốn đi.
Tống Tử Ninh nhìn bóng lưng của Ngô Tiến, nói với giọng thản nhiên: "Ngô Tiến, mày muốn kết hợp với người khác, vậy thì phải nhanh lên. Thêm hai tháng nữa, tao lập tức sẽ đốt tiết điểm thứ hai rồi!"
Chiến binh cấp hai!
Ngô Tiến chấn động toàn thân, quay đầu nhìn Tống Tử Ninh với ánh mắt khó có thể tin, sau đó vội vã rời đi, lần này khí thể của hắn toàn bộ bị tiêu tán.
Mười mấy đứa trẻ vây xem cũng đồng dạng khiếp sợ không thôi, thái độ của chúng nó đối với Tống Tử Ninh càng thêm cung kính. Phương Minh Tuệ thì xoay chuyển ánh mắt, lập tức ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tống Tử Ninh, giọng nhẹ khí thấp nói: "Anh Tống muốn em làm gì, thì em sẽ làm cái đó, tiếp ai cũng được."
Tống Tử Ninh chỉ tay về phía Phương Minh Tuệ, nói với Thiên Dạ: "Thiên Dạ, cô ta là người cậu nên có được. Ở nơi như thế này, nếu như cậu không nắm lấy đồ vật mà mình nên có, thì người khác sẽ bắt đầu nghi ngờ, đồng thời sẽ không ngừng thăm dò cậu. Lúc cần thiết, nên biểu diễn ra thực lực, lúc đó phiền phức cũng sẽ giảm đi rất nhiều."
Thiên Dạ ban đầu còn muốn từ chối, thế nhưng lại bị ánh mắt kiên quyết của Tống Tử Ninh ngăn cản, chỉ có thể bất đắc dĩ mang Phương Minh Tuệ bên người.
Sau khi trở lại trên giường mình, Thiên Dạ vẫn còn nghĩ lại màn vừa rồi.
Điều mà Tống Tử Ninh muốn nói cho Thiên Dạ, chính là sức mạnh chính là vật then chốt để áp đảo tất cả. Không có sức mạnh, mà lại đối mặt với người như Tống Tử Ninh, thì một là lui lại, hoặc là bị đánh chết tại chỗ.
Dù cho Ngô Tiến có là hạng hai đi nữa, thì khi đối mặt với Tống Tử Ninh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu nhục mà đi. Còn Phương Minh Tuệ, cô bé có xếp hạng gần như lót đáy này, thì bất luận theo người con trai nào, cũng không có liên quan tới ý muốn bản thân của cô ta.
Thiên Dạ nghĩ rằng mình đã hiểu rõ ý của Tống Tử Ninh.
Phương Minh Tuệ im lặng bò lên giường của Thiên Dạ, nhưng Thiên Dạ đã bị Binh Phạt quyết dằn vặt cả ngày nên không có hứng thú với nàng, đưa tay sờ soạng vòng eo mềm mại của nàng một cái, rồi không có làm động tác kế tiếp, rất nhanh nó lập tức đã ngủ thật say.
Sau đó một đoạn thời gian, Phương Minh Tuệ trước sau đều đi bên người Thiên Dạ, tuy rằng Thiên Dạ không có động vào nàng, nhưng cũng không cho nàng rời đi. Trong nhóm học sinh này, xếp hạng toàn thể của Thiên Dạ cũng tương đối cao, trước sau đều đứng khoảng hạng mười.
Đây là do nó ở mỗi chương trình dạy học đều có thành tích nổi trội, đặc biệt là một vài khóa học tri thức và những môn học có liên quan tới súng ống cùng máy móc, Thiên Dạ càng có biểu hiện gần như hoàn mỹ. Tuy rằng khóa trình thể năng của nó hơi kém, thế nhưng còn loại môn học thực chiến đánh nhau bởi vì Thiên Dạ tàn nhẫn vô cùng, cho nên thành tích của nó cũng có thể duy trì ở khoảng hai mươi người.
Tống Tử Ninh nói rất đúng, lấy tổng hợp xếp hạng của Thiên Dạ hiện tại, thì nó có quyền chọn một bạn gái cố định. Vì nó vẫn không tìm, cho nên ở trong mắt của người khác ngược lại biến thành biểu hiện thiếu tự tin do không đủ thực lực.
Ngày tháng ở trại huấn luyện trước giờ không hề bình thản.
Vào một ngày nào đó ở trên lớp máy móc, Thiên Dạ lợi dụng công cụ đơn giản, sau khi thất bại mười lần, nó rốt cục gia công thành công một cái vỏ đạn có độ chính xác cao. Thiên Dạ hết sức hài lòng với tác phẩm của mình. Một cái vỏ đạn rất dễ làm, tuy nhiên dưới tình huống thiếu hụt công cụ tinh vi mà muốn chế ra một vỏ đạn có độ chính xác cao thì độ khó trở nên lớn hơn nhiều, cần phải có trình độ khống chế lực đạo tương đương cùng động tác mớ có thể làm được.
Đây là kỹ năng sửa chữa chủ yếu trên chiến trường. Có bản lãnh này, về sau Thiên Dạ ở phần lớn chiến trường đều có thể sửa chữa những súng ống dễ hư hoặc là những vũ khí khác, ý nghĩa như thế nào thì không cần nói cũng biết.
Thiên Dạ đang thưởng thức tác phẩm của mình, thì bên cạnh bỗng vang lên âm thanh của một thiếu nữ: "Thật là lợi hại!"
Thiên Dạ quay đầu nhìn sang, thấy một thiếu nữ đang đứng cạnh mình, và đang nhìn vỏ đạn trong tay mình.
Tướng mạo của nàng chỉ có thể coi là bình thường, tuy nhiên vóc người của nàng tương đối tốt, chiều cao đã vượt qua một mét bảy. Cô gái tên là Mễ Mễ này chính là một trong số ít những bé gái không cần dựa vào người khác trong lớp học này, xếp hạng tổng hợp của nàng còn cao hơn Thiên Dạ, ổn định ở hạng thứ sáu.
"Chỉ là may mắn nhất thời thôi." Thiên Dạ tiện tay ném vỏ đạn sang một bên.
Mễ Mễ cầm vỏ đạn lên, nhìn kỹ một chút rồi nói với Thiên Dạ: "Tôi có chút hứng thú với cậu. Nếu trong đội ngũ có cậu, thì tương lai khi ở trên chiến trường cũng không cần phải lo lắng súng ống bị hư hao, hoặc là hết đạn rồi."
"Trình sửa chữa của tôi không giỏi hơn cậu bao nhiêu." Thiên Dạ vẫn nhớ rõ thành tích về phương diện cơ giới của Mễ Mễ không thấp hơn mình bao nhiêu.
"Loại năng lực này chắc chắn không ai ngại nhiều! Tôi thấy cậu cũng không có hứng thú gì với cô gái Phương Minh Tuệ kia. Nếu không thì về sau cậu trở thành đồng bạn của tôi chứ?" Mễ Mễ mời trực tiếp.
Thiên Dạ hơi cau mày, nói: "Đồng bạn? Là đồng bạn phương diện kia?"
"Không, là phương diện chiến đấu." Mễ Mễ bỗng nhiên kề sát vào Thiên Dạ, nói nhẹ: "Cậu dường như cũng không có hứng thú với con gái, vừa vặn tôi cũng chẳng hứng thú với con trai. Hơn nữa, chúng ta có phong cách chiến đấu riêng, vì lẽ đó nếu hợp lại cùng nhau thì quá thích hợp. Về sau chúng ta ở chiến trường có thể tổ đội xuất chiến!"
Thiên Dạ đối với lời đệ nghị này đúng là có chút động tâm, gật đầu nói: "Để tôi nghĩ xem."
Mấy tháng kế tiếp, Thiên Dạ tiếp xúc với Mễ Mễ ngày càng nhiều, thời gian ở cùng nhau cũng ngày càng tăng cao. Còn Phương Minh Tuệ thì bị Mễ Mễ dùng cách thô bạo để đuổi đi.
Tống Tử Ninh cũng không có ý kiến gì với việc này, hắn chỉ tìm cho Thiên Dạ một người bạn gái mà thôi, là ai đều không quan trọng. Nhưng so về khả năng trợ giúp cho Thiên Dạ, thì Mễ Mễ rõ ràng mạnh hơn Minh Tuệ nhiều lắm.
Khoảng thời gian này, Thiên Dạ thường tranh tài cùng Mễ Mễ ở trên lớp đấu nhau. Phong cách chiến đấu của Mễ Mễ rất có phong thái của chuyển gia, phòng ngự thì có đủ cả vững vàng lẫn tinh tế, còn tấn công thì lại biến hóa thất thường, trình độ thực chiến còn trên cả Thiên Dạ. Tống Tử Ninh từng âm thầm đề cập, Mễ Mễ hẳn là đã luyện qua cơ sở trước khi vào trại huấn luyện.
Đối với nàng, Thiên Dạ đương nhiên sẽ không dùng loại đấu pháp lấy thương đổi thương kia, vì thế khi tranh tài thì nó chiếm phần thua. Thời gian dài chiến đấu cùng Mễ Mễ, đã khiến cho trình độ đánh nhau của Thiên Dạ tăng lên nhanh chóng.
Rồi cứ như vậy, trong một năm này, bọn nhỏ chào đón cuộc thi có ý nghĩ sinh tồn thật sự.
Trọn vẹn học viên của mười lớp bị đưa đến một vùng núi nguyên thủy bao la rộng lớn, đồng thời còn đưa lên mấy trăm tên chiến sĩ chủng tộc Hắc Ám.
Các học viên cần phải nghĩ biện pháp để sống sót trong mảnh rừng núi bao la này mười ngày. Trong lúc này, kẻ thù của họ không riêng gì chủng tộc Hắc Ám, mà còn là những học viên khác. Bởi vì trên điểm số đánh giá, thì giết một chiến sĩ chủng tộc Hắc Ám cùng giết chết một học viên đều đạt giống nhau.
Quy tắc cuộc thi vô cùng đơn giản, giết chết một chiến sĩ chủng tộc Hắc Ám hoặc một học viên, thì sẽ lập tức qua ải. Mà đứa trẻ có số lượng giết chóc nhiều đạt được hạng mười trở lên thì còn có khen thưởng phong phú kèm theo.
Nếu như không có bản lĩnh giết người khác, thì cần phải trốn thật tốt. Khi học viên trong khu vực thi chỉ còn lại sáu trăm người, hoặc là hết thời gian mười ngày, thì cuộc thi sẽ kết thúc.
Mỗi học viên đều được phân phối một cây dao găm bình thường, cũng chính là vũ khí duy nhất được sử dụng trong cuộc thi này.
Đến lúc hoàng hôn, thì tiếng còi sắc nhọn như cú đêm vang lên, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Thiên Dạ bước nhanh vào rừng cây, sau đó ẩn giấu chính mình. Mãi đến khi màn đêm buông xuống, nó mới đi ra từ nơi ẩn thân, rồi cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Thiên Dạ ẩn mình vào trong bóng tối, mỗi bước đi đều phi thường kiên nhẫn, đồng thời luôn quan sát thật kỹ cảnh vật xung quanh. Động tác của nó rất chậm, mỗi khi bước tới đều không phát ra bất cứ một tiếng động nào. Thành tích tốt trên lớp sinh tồn dã ngoại đang mang đến hiệu quả thực chiến, Thiên Dạ cẩn thận tỉ mỉ mà làm mọi động tác tiềm hành ẩn nấp đều đến nơi đến chốn, đồng thời lúc nào cũng căn cứ theo địa hình mà hòa hợp.
Khi Thiên Dạ đi ngang qua một cây đại thụ, thì bỗng nhiên đứng lại trong bóng tối, cứ đứng im như vậy. Mà ở ngoài đó hơn mười mét, đột nhiên xuất hiện hai học viên, bọn nó vừa thấy mặt nhau đã chiến đấu kịch liệt. Chiến đấu mấy phút thì đã có kết quả, một thiếu niên trong đó bị đâm mấy dao trong nháy mắt, rồi ngã xuống đất mà chết!
Thiếu niên chiến thắng dường như không hết hận, đâm mấy dao tàn bạo trên xác chết kia, rồi mới lấy một cái còi đặc chế ở bên hông đối phương, nhìn một chút dấu ấn ở trên ống còi, sau đó chửi bởi lầm bầm.
Trên người thiếu niên sống sót cũng có một vài vết dao. Hắn xử lý miệng vết thương đơn giản qua, vết thương ngừng chảy máu, rồi lấy ra cái còi, chuẩn bị thổi lên. Những cái còi này đều được đặc chế, khi dùng nguyên lực thổi lên, thì âm thanh có thể truyền ra xa mấy cây số. Những huấn luyện viên phân tán trong khu vực thi khi nghe được tiếng còi thì sẽ tới ngay, sau khi nghiệm chứng chiến công, bọn họ sẽ mang thiếu niên thông qua cuộc thi rời khỏi trường thi đấu.
Cái còi đã đặt vào trong miệng, thế nhưng thiếu niên cũng không có khí lực để thôi lên. Trước cổ họng của hắn, bỗng nhiên xuất hiện một mũi dao găm!
Thiếu niên ngạc nhiên rồi xoay người, nhưng đã không thể nói ra cái gì, chỉ có thể đưa tay chỉ vào Mễ Mễ đang đi ra từ sâu trong rừng , rồi chậm rãi ngã xuống.
Mễ Mễ cúi người rút ra dao găm từ trên xác chết của thiếu niên, rồi lại tìm kiếm trên người họ một lần, lấy được dao găm của họ, cùng hai cái còi. Loại còi đặc chế này đều được đánh số ở mặt trên, những học viên tham gia cuộc thi đều có đánh dấu thân phận.
Đến khi đánh giá thứ tự khi cuộc thi kết thúc thì xem số còi trong tay có bao nhiêu cái. Người bị mất còi của chính mình, dù cho sống sót, thì xếp hạng cũng là lót đáy.
Mễ Mễ cắm dao găm vào bao da ở bên eo, bỗng nhiên có cảm giác gì đó, ngẩng đầu rồi nhìn chằm chằm về hướng của Thiên Dạ, quát nhẹ: "Ai! Đi ra!"
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: