Hèn gì cha mẹ Tạ Tiểu Hào lại trở nên điên dại.
ảnh chụp bằng camera Pixel nên có độ phân giải rất cao và sắc nét. Trong phòng khách thoáng đãng có một cái xác vặn vẹo đến khủng khiếp. Không cần phải xác minh, chắc chắn cái xác này của Tạ Tiểu Hào. Tay chân và cổ bị kéo dài ra bốn mét, tay trái quấn quanh cây kiểng còn tay phải bị cột vào chiếc đèn ở ngoài vách tường. Hai chân cậu ta thả vắt veo trên mặt đất, đặc biệt phần cổ quấn quanh quạt trần bốn năm vòng!
Những tấm ảnh còn lại chỉ là chụp các góc nhìn xung quanh cái xác. Thảo nào cảnh sát không công bố ảnh và nguyên nhân cái chết lên báo. Đây chắc chắn không phải vụ án do con người gây ra. Chả có ai kéo thân thể nạn nhân giống như kéo bột mì vậy được, thậm chí tay chân và cổ cũng không bị gãy. Chưa kể không có một vết máu hoặc một dấu tích đánh nhau xô xát ở hiện trường, ngoài ra hàng xóm của Tạ Tiểu Hào cũng khai rằng không hề nghe thấy tiếng kêu la vào đêm xảy ra án mạng. Nhuận Ám bắt đầu đọc báo cáo pháp y để kèm trong phong bì, anh kinh ngạc phát hiện khung xương và nội tạng của người chết cũng bị kéo dãn theo. Tất cả cơ quan trong người cậu bé không hề bị tổn thương cứ như Tạ Tiểu Hào sinh ra đã thế, cả quần áo cũng kéo dãn.
Hừm, có vẻ như lý thuyết của mình hoàn toàn có cơ sở……
Đến đây Nhuận Ám bỏ ảnh vào phong bì rồi nói với Nhâm Tĩnh:
“Đốt hết tất cả đi, đống hình này lọt ra ngoài sẽ gây ra chấn động lớn lắm đấy.”
Rốt cuộc anh không hiểu mình đang đối mặt với loại quỷ nào, hình như nó cũng như ba vết cào ngày xưa, đều không thuộc về thế giới này. Âu Tuyết Nhạn ngồi ghế sau không ngừng run rẩy, đầu cũng chẳng dám ngẩng lên. Trong đầu cô cứ lởn vởn hình ảnh Hạ Bằng hét thảm một tiếng sau đó biến mất, thật sự quá đáng sợ! Nhâm Tĩnh buồn rầu thở dài:
“Cũng tại em sơ xuất, đáng lẽ phải ở cạnh họ 24/24 mới đúng. Tính ra thì khó khăn lắm mới tìm được người như hai anh em anh, xem ra chúng ta phải rút kinh nghiệm và chờ đợi người chết thứ tư xuất hiện. Nói về người thứ tư ấy….”
Cô liếc mắt về phía sau, Nhuận Ám cũng có cùng suy nghĩ với cô, khả năng rất cao Âu Tuyết Nhạn sẽ là người thứ tư.
“Cô ấy tạm thời vẫn ổn chứ?”
Loading...
“Vâng, linh cảm của em gái anh cách thời gian diễn ra hiện tượng kinh dị khoảng bao lâu?”
“Bình thường thì ít nhất hai mươi bốn tiếng, anh nghĩ vậy. Bảy năm qua anh bỏ mặc mọi chuyện nên không có thống kê thử, bản thân linh cảm của anh cũng tương tự như thế. Nên chúng ta có thể kết luận tạm thời Âu Tuyết Nhạn an toàn.”
“Tôi vẫn đang an toàn?”
Âu Tuyết Nhạn vừa nghe xong lập tức thả lỏng một chút, nhưng vẫn lo sợ hỏi:
“Linh cảm của cô bé này và cậu chuẩn không? Hay lại giống như Hạ Bằng…..”
“Vô tư để mà nói thì em gái tôi đã cảm ứng được vào ngày hôm nay anh ấy sẽ chết. Bây giờ đã gần một giờ sáng rồi đúng không? Nói cách khác, khi đã bị em gái tôi cảm ứng được ngày chết thì tính từ khi bắt đầu ngày đó, từng giây phút trôi qua cô đều có khả năng bị giết. Cô Âu, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, có khi cô sẽ là người chết thứ tư. Nếu muốn sống cô phải nghe lời bọn tôi, nhất là Nhâm Tĩnh, cô bé này rất sõi về mặt này. Về phần linh cảm ấy hả, ừm thì bọn tôi không đảm bảo 100% nhưng ít ra thì bảy năm qua tôi và em gái đã linh cảm về ai thì chắc chắn người đó sẽ gặp nạn.”
Thật ra Âu Tuyết Nhạn cũng không dám nghi ngờ, cô đã tin trên thế giới này có quỷ tồn tại. Trong mắt cô, Nhuận Ám và Nhâm Tĩnh hình như biết thần thông đuổi quỷ trừ tà, chỉ cần có cây kiếm gỗ sẽ biến thành đạo sĩ Mao Sơn.
Nhâm Tĩnh lái xe về tới nhà của mình. Cô tính sắp xếp cho Âu Tuyết Nhạn ở lại đây, đợi đến khi nhóm của cô có linh cảm về người chết thứ tư rồi tính tiếp. Lúc này Âu Tuyết Nhạn rất mệt mỏi, vừa vào nhà Nhâm Tĩnh đã đặt lưng xuống ngủ luôn.
“Biết ngay mà, nhà lớn lúc nào cũng tốt, có chứa thêm vài người cũng chẳng sao.”
Cô lầm bầm rồi đóng cửa phòng của Âu Tuyết Nhạn lại, sau đó quay lại phòng khách nhìn Nhuận Ám đang dựa vào tường đăm chiêu suy nghĩ:
“Gì mà mặt anh nặng nề thế? Em đoán nhé, anh đang nghi ngờ về cha của em và thắc mắc về vận mệnh của gia đình mình phải không?”
Nhuận Ám chép miệng rồi thả người lên chiếc ghế sofa bằng da, nhà của con bé Nhâm Tĩnh này đúng là sang chảnh, đồ nội địa loại xịn cũng có mà đồ nhập khẩu cũng nhiều, ngoài tượng trang trí, bức tranh, cây cảnh, còn có một máy hát bằng đĩa quay thời dân quốc và một tách cafe đều làm bằng vàng ròng.
“Nhìn em y hệt như một ‘rich kid’ của gia đình danh giá vậy. Mà sao nhà em không có người hầu nào thế?”
Nhâm Tĩnh ngồi đối diện với anh, ngón tay gõ từng nhịp u buồn lên bàn trà:
“Có mình em thôi chứ ai đâu, hàng xóm kế bên còn không thèm tới đây vì nghĩ em là một đứa lập dị. Người trong gia tộc cũng không để ý tới em nữa, mọi sinh hoạt là em tự thân vận động đấy.”
“Thế em sống bằng gì? Người của gia tộc chắc phải dành cho em một ít gia sản để kiếm tiền chứ?”
“Em chẳng tha thiết mấy thứ đó. Nghề nghiệp của em là một họa sĩ vẽ tranh minh họa, chuyên chạy vài bức ảnh cho mấy cuốn tiểu thuyết hoặc bách khoa toàn thư thôi. Nghe rất nghèo đúng không? Nhưng chịu thôi, trời sinh em không có sở thích và chẳng có tài năng về mảng quản lý tài sản hay đầu tư kiếm lời. Anh thấy nhà em ngon lành thế thôi, chứ thật ra em sống hơi bị khổ. Tài sản duy nhất của em có mỗi căn nhà này, tất cả nội thật đều là Ông ngoại mua dùm. Em không thích sống xa xỉ, cuộc sống là để trải nghiệm chứ không phải để hưởng lạc.”
Nhuận Ám không ngờ cô lại nói như thế, trong khoảnh khắc anh cũng biết phải nói gì cho tốt.
“Thôi quay lại câu chuyện nào, anh có nói anh không muốn em gái bị kéo vào chuyện này đúng chứ?”
“Ừ, đây là điều kiện quan trọng nhất để anh và em hợp tác. Con bé này, ôi, nó khờ khạo chả biết cái gì trong cuộc sống cả, gan thì bé, sống lại không có chút toan tính nào cho mình. Em cho con bé tiếp xúc mấy thứ này chẳng khác nào gói mạng của nó vào hộp quà để tặng cho con quỷ.”
“Tiếc quá, cậu ấy có thể chất đặc biệt, nếu như đào tạo tốt sẽ không kém anh.”
“Nhắc mới nhớ, thể chất đặc biệt này đối với chúng ta có tác dụng gì? Ngoại trừ việc linh cảm ra nó còn làm được gì khác không?”
Nhâm Tĩnh suy nghĩ một chút sau đó trả lời:
“Theo như em biết thì hiện nay có rất nhiều loại thể chất đặc biệt. Thể chất trời sinh tức là lúc còn nhỏ anh đã có những biểu hiện khác thường so với người bình thường, tính ra anh em các anh thuộc loại người thức tỉnh thể chất trễ. Theo thời gian tiếp xúc với các hiện tượng tâm linh, năng lực ẩn sâu trong người anh sẽ dần dần bộc phát. Tuy nhiên, đây chỉ mới là khả năng linh cảm. Nếu năng lực của anh mạnh hơn, anh có thể nhìn thấy ma.”
“Nhìn bằng mắt thường thì không thấy sao?”
“Tất nhiên, thông tin liên quan đến ma quỷ rất ít. Vốn dĩ ma quỷ là cụm từ loài người dùng để miêu tả những thứ ma quái kia dễ dàng hơn. Truyền thuyết kể lại con người sau khi chết sẽ để lại linh hồn, nhưng truyền thuyết khác hẳn hiện thực, không phải con quỷ nào cũng có nguồn gốc từ loài người. Một số những thứ ma quái này không liên quan đến con người mà đến từ một thế giới chúng ta không hề biết. Đáng lẽ phải gọi chúng là nguyền rủa, có tồn tại nhưng vô hình, làm cho người ta khó đề phòng. Khả năng linh cảm một khi được nâng cao có thể cảm nhận được nguyền rủa, nhưng muốn chống lại nó thì cần mất một thời gian học tập mới có thể làm được.”
Nguyền rủa là một thứ tàng hình y như những con virus trong không khí, lại không có quy luật nào hết, cũng không biết nó hoạt động ra sao, vậy sau này họ đánh bại chúng bằng cách nào? Nhuận Ám nghĩ đến mụ mị đầu óc. Anh ta lắc đầu xua tan những suy nghĩ phức tạp, quay sang thảo luận với Nhâm Tĩnh
một chút.
“Xác của Tạ Tiểu Hào là một ví dụ, năng lực của thứ đó chính là biến cơ thể con người thành như vậy sao? Trương Quân và Hạ Bằng lại chết không thấy xác, làm anh rất tò mò.”
Nhâm Tĩnh gật đầu đưa ra quan điểm của cô:
“Ý của em giống anh, em cho rằng xác của họ vẫn còn chứ không biến mất. Nhưng hiện giờ chúng ta vẫn chưa tìm được. Tổng kết lại thì chúng ta không có mục tiêu để tìm kiếm. Hai nạn nhân lúc đầu cũng chẳng có điểm chung nào, hoặc giả là có nhưng chúng ta không phát hiện được. Nếu suy luận theo hướng này, có lẽ người thứ tư cũng sẽ chẳng liên quan gì đến ba người chết trước.”
Chủ đề tiếp theo, nếu như người chết thứ tư là Âu Tuyết Nhạn, họ phải làm sao để bảo vệ cô ta?
“Đầu tiên em thề với anh, nhật ký của cha em cũng nhấn mạnh rất nhiều lần, phương pháp giải trừ nguyền rủa duy nhất chính là thay đổi tương lai, làm cho những gì chúng ta linh cảm được không xảy ra. Ba người chúng ta dựa theo năng lực sẽ linh cảm được nạn nhân, thời gian và nguyên nhân cái chết. Thứ có thể thay đổi chỉ có thời gian và cái chết của nạn nhân. Đầu tiên, từ hôm nay trở đi kể cả lúc ngủ anh cũng phải đeo đồng hồ để xác định thời gian, trong bất kỳ trường hợp nào anh bắt buộc phải đưa ra thời gian biểu chính xác.”
Ngay lúc đó Nhuận Ám lại đưa ra một giả thuyết vô cùng tà ác:
“Anh đột nhiên nghĩ, nếu trước thời gian xảy ra hiện tượng tâm linh, chúng ta…. giết chết người đó thì có tính là thay đổi tương lai không?
Phòng khách yên tĩnh đến rợn người. Họ nhìn nhau, không biết phải xử lý thế nào.
“Cái này em cũng không biết. Chắc là có thể, dù sao cha em không viết rõ điều này trong nhật ký. Nhưng đây chỉ là một giả thuyết, không lẽ vì vậy anh lại giết người khác để giữ mạng mình?”
Nhâm Tĩnh chất vấn làm Nhuận Ám cứng họng. Anh ta đúng là không làm vậy được, dù sao anh ta không phải loại người tàn nhẫn ích kỷ, chưa kể đây không phải phương pháp duy nhất, cũng chưa chắc làm vậy sẽ giải được nguyền rủa. Nhưng vì Nhuận Lệ, nếu một ngày giả thuyết này trở thành biện pháp duy nhất, anh ta cũng không biết mình sẽ gây ra chuyện gì nữa. Nhâm Tĩnh vỗ vai anh
“Anh không cần suy nghĩ sâu như thế đâu. Có khi muốn giết anh cũng giết không nổi, số mệnh đáng sợ như vậy sẽ chẳng cho chúng ta cách thay đổi dễ dàng thế được. Rồi rồi, em không muốn thảo luận một cách đen tối như vậy với anh, chắc chắn em gái của anh sẽ không bao giờ chịu làm thế. Chuyện tiếp theo là về mạng sống của nạn nhân. Ít nhất cũng phải để người đó sống sót qua khỏi thời gian trong linh cảm. Mặc dù họ có khả năng tự vệ nhất định nhưng lại không có năng lực tâm linh, dù có là chiến binh mạnh nhất thế giới cũng không thoát khỏi thần chết. Kế hoạch lý tưởng nhất là vừa công vừa thủ, nhưng với năng lực yếu đuối rách nát hiện giờ của chúng ta, em cũng chỉ có thể thủ mà thôi.”
“Hay mình Âu Tuyết Nhạn trốn đi giống như anh em bọn anh?”
Nghĩ tới đây Nhuận Ám cũng cảm thấy rất khó chịu. . Lẽ nào đây là biện pháp duy nhất, chỉ có thể trốn sao? Trong tiểu thuyết kinh dị đều có cách đối phó với quỷ mà? Ví dụ như máu chó mực, bùa chú hay các thể loại vật trừ tà từ phật giáo.
“Em phải nghiêm túc nhắc nhở anh, mấy cái trò trừ tà trong phim và tiểu thuyết đều là xạo. Tác phẩm văn học đều muốn chính nghĩa thắng tà ác nên phải sắp xếp cho con người có đủ sức đánh nhau với quỷ. Nhưng hiện thực không phải như vậy, sự tồn tại của chúng nó không thể hiểu theo cách thông thường, chỉ có rất ít người có năng lực tâm linh mới cảm nhận được chúng nó có mặt ở thế giới này. Anh đừng chờ đợi chuyện không thể nữa.”
Thế là câu chuyện lại chuyển sang cách thứ thủ như thế nào.
“Sau khi xác định thời gian xong, chúng ta phải dưỡng sức để lấy tinh thần, tiếp theo trong hai mươi bốn tiếng phải bám theo bên cạnh người chết thứ tư. Nếu người kia không phải là Âu Tuyết Nhạn, chúng ta cũng có thể bắt họ lại. Hầy, lúc trước cũng tại em tính sơ sót, đã có kinh nghiệm của hai người đầu mà vẫn để Hạ Bằng bị nạn.”
“Kế tiếp thì sao? Nếu thứ đó xuất hiện chúng ta làm cách nào?”
“Đây là bản đồ khu phố, anh nhìn vào chỗ này xem, em đã vẽ sẵn những đường thoát hiểm cho mọi người. Nếu như muốn giữ chân con quỷ, anh có thể để ý mấy chỗ này. Trước kia em có đề cập một số yêu cầu về căn nhà cho ông ngoại, phải có nhiều đường đi thông thoáng, liền kề một số cầu vượt và đường sắt, lại nhiều ngã tư nên rất ít bị kẹt xe. Do đây là khu đắc địa nên có rất nhiều người trên đường, đến khi đó anh có thể nhờ vả họ nhằm kéo dài thời gian. Nếu như người chết thứ tư là Âu Tuyết Nhạn, em cũng đã chọn xong chỗ cho cô ta.”
Ngón tay thon dài của cô chỉ thẳng vào chấm đen ngay giữa một khu chợ:
“Đây là khu chợ lưu niệm nằm ngay trung tâm quảng trường, sắp đến ngày lễ nên có rất nhiều cảnh sát ở đây duy trì trật tự. Em chọn vị trí ở gần tượng thị trưởng vị nó không cách xa bãi đổ xe. Hơn nữa quảng trường luôn mở cửa 24/24 cho người dân tham quan hoặc tập thể dục, phải ở đó cả đêm cũng không cần lo lắng. Ba con đường nối với quảng trường đều có hướng đi ngược với nhà trọ của Tạ Tiểu Hào.”
“Kế hoạch rất tốt!”
Nhuận Ám giơ ngón tay cái với cô, dựa theo bản đồ nếu họ có trốn cũng sẽ không gặp phải nơi hẻo lánh ít người, đến vị trí gần tượng thị trưởng cũng có rất nhiều người giúp đỡ. Tuy rằng xã hội ngày càng hiện đại làm cho tình cảm giữa người và giữa giảm đi nên rất ít ai đi giúp người lạ, nhưng khi cảnh sát trực ở đó sẽ vì trách nhiệm an ninh đô thị mà không thể làm ngơ. Tóm lại dính dáng đến càng nhiều người sẽ càng hỗn loạn, khả năng chạy trốn cũng sẽ cao hơn.
Tất nhiên dù như vậy thì mọi chuyện cũng giống như thuyết Einstein, không có gì là tuyệt đối. Bởi thế nên người xưa có câu : mưu sự tại nhân hành sự tại thiên, họ có cứu được người thứ tư hay không cũng phải nhờ vào may mắn. Ngoài ra rủi ro sẽ là lúc thất bại, cái xác của người đó nằm kế bên họ, nếu xử lý không tốt sẽ bị cảnh sát cho rằng họ là nghi phạm giết người. Rất nhiều quan chức có cách xử lý vụ án rất cực đoan.
Đợi Nhuận Ám có linh cảm về người chết thứ tư, họ phải nhanh chóng tìm ra địa chỉ và đối tượng. Tốt nhất là Âu Tuyết Nhạn, nhưng nếu không phải cô ta thì chỉ sợ phải mất thêm thời gian, kế hoạch sẽ có nguy cơ phá sản.
Đúng lúc này linh cảm của Nhuận Ám lại vẽ nên một bức tranh trong đầu anh ta, gương mặt và tên người chết thứ tư dần dần hiện ra…..