Xem đến đây Nhuận Lệ gần như hét lên:
“Không thể nào! Tại sao lại như vậy?”
Cô không bao giờ quên được thời điểm mình biết cha mẹ mình bị ba vết cào xé xác. Vốn dĩ cô cho rằng đó là thú dữ hoặc kẻ cuồng sát nào đó, nhưng tại sao họ lại chết đi như thế, cô chưa từng nghĩ đến…..
“Nói đến đây cha nghĩ chắc hai đứa không tin đâu. Lúc đó chúng ta cũng nghĩ như vậy, nhưng mấy vết cào đó thật sự đã di chuyển, khoảng cách so với phòng ngủ từ bốn mét còn có hai mét.
Sợ thì chúng ta sợ thật, nhưng không thể nào cho đó là do quỷ làm được. Sau đó cha và mẹ vì lo lắng nên đã đổi sang phòng của Nhuận Ám ngủ. nhưng tất cả đều vô ích, hôm nay vết cào lại xuất hiện trước cửa phòng của Nhuận Ám. Cho đến tận lúc này cha và mẹ mới tin rằng đây không phải vết cào do sinh vật ở thế giới này tạo ra, nó đến từ một thế giới khác. Dù chúng ta có trốn đi đâu thì nó vẫn đuổi theo.”
Đọc đến đây những giọt nước mặt của Nhuận Lệ lăn dài trên trang giấy, cô nói với anh trai:
“Sao ba mẹ khổ như thế? Họ đều là người tốt, chúng ta cũng chưa làm hại ai, tại sao lại gặp phải kiếp nạn này? Vì sao chúng ta phải trốn chui trốn nhủi như vậy?”
“Chúng ta phải trốn, đây là biện pháp duy nhất. Cha mẹ đã biết mình không chống lại con quỷ tạo ra vết cào nên đã chấp nhận cái chết.”
Trang cuối cùng của quyển nhật ký viết rằng:
“… Mẹ và cha các con quyết định dùng biện pháp cuối cùng, chúng ta muốn xử lý cho xong trước khi các con đi học về. Tuy cha mẹ đã nghĩ đến việc tìm người khác để nhờ tư vấn nhưng chúng ta lo sẽ liên lụy đến họ. Tối hôm nay, chúng ta thức trắng đêm để canh giữ ngoài phòng ngủ, chờ kẻ gây ra vết cào xuất hiện. Mặc kệ nó là thứ gì thì chúng ta đều quyết định liều mạng với nó. Các con nghe kĩ đây, ngày mai trở về nếu thấy chúng ta chết phải lập tức chạy trốn.”
Loading...
Điều kỳ lạ ở đây là họ thức trắng đêm chờ kẻ tạo ra vết cào xuất hiện thì lại chết ở trong phòng ngủ, trên hành lang cũng không hề có vết máu. Chắc chắn đây không phải do con người gây ra, nhưng giờ có giao nhật ký cho cảnh sát thì họ cũng không tin, mà kể cả có tin cũng chẳng bảo vệ được cho anh em cô. Chi bằng cứ lẳng lặng rời khỏi thành phố hoa lệ này và âm thầm sống thì hơn.
“Nhuận Lệ, em đưa điện thoại di động cho anh.”
“Hả? Tại sao vậy?”
“Cứ đưa cho anh đi.”
Nhuận Lệ nghi ngờ lấy điện thoại di động ra cho Nhuận Ám, anh cầm lấy rồi đem cả điện thoại của mình vứt xuống đường.
“Đừng mà anh! Anh làm gì vậy? Trong điện thoại của em lưu rất nhiều…”
“Đúng rồi, điện thoại em có nhiều bạn biết nên anh mới vứt đấy. Kể từ hôm nay trở đi chúng ta phải cắt đứt tất cả các mối quan hệ mình đã có. Chúng ta muốn sống sót thì nhất định phải làm như vậy. Nhuận Lệ, cha mẹ đã chết rồi, anh không muốn mất cả em nữa.”
Thế là anh ta làm đúng như hứa hẹn của mình với cô. Đi đến thành phố khác, làm thủ tục nhập học trường mới cho cô nhưng chẳng được bao lâu, ngay khi có một vụ án bí ẩn xuất hiện làm chấn động người dân thì anh lại lặng lẽ đóng gói hành lý cùng cô dọn đi chỗ khác. Đó là cách hai anh em cô sinh tồn trong bảy năm qua.
Sau cùng họ lại định cư ở thành phố này, đơn giản vì anh cô cũng bắt đầu chán cái cảnh chui rúc của mình. Anh đã nhận ra cho dù mình và em gái có trốn đến đâu thì những hiện tượng tâm linh đều sẽ xảy đến. Ngoài ra khó khăn lắm Nhuận Lệ mới xin được việc làm ở một tòa soạn, những quyển tiểu thuyết kinh dị đứng top trong danh sánh best seller cũng đưa cái tên Y Nhuận Ám trở thành một nhà văn trẻ sáng chói giữa văn đàn Trung Quốc. Điều này cũng làm anh giận khả năng đặt bút danh của bản thân, nổi tiếng như vậy kiểu gì cũng có người thân tìm đến. Ngược lại Nhuận Lệ rất cao hứng. Nhờ vậy mà người thân của họ cũng sẽ biết cuộc sống họ bây giờ rất tốt. Trong lòng cô vẫn luôn hướng về quê hương, vẫn muốn có ngày đường đường chính chính quay về thắp nén nhang trên mộ của cha mẹ. Đã rất nhiều lân cô lén chạy ra quầy mua vé xe lửa nhưng cứ nhớ lại những dòng chữ trong nhật ký là chân bắt đầu run rẩy không dám lên xe. Điều duy nhất cô có thể làm là gửi một bó hoa bách hợp đến nhà trong ngày đám dỗ.
“Cô Y, cô vẫn đang nghe chứ?”
Mẹ Trương Quân lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ miên man của cô, Nhuận Lệ ngại ngùng cười:
“Xin lỗi, do tôi mất tập trung, chúng ta nói tới đâu rồi?”
Tối hôm đó Hạ Bằng và Âu Tuyết Nhạn đi vào khách sạn, còn nhà của họ thì có bị quỷ ám chết họ cũng chẳng dám trở về. Nhuận Ám đã cung cấp thời hạn tử vòng của Hạ Bằng nên bọn họ cần phải chuẩn bị.
“Anh bảo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Hiện giờ là 11:30pm, nhưng Hạ Bằng và Âu Tuyết Nhạn chẳng hề buồn ngủ.
“Chúng ta sẽ chết sao?”
Âu Tuyết Nhạn hối hận đến đắng cả lòng cả ruột, tin tức thể thao được phân công thì không đi, cứ cắm đầu vào ba cái vụ án ma quái này vì chút tiền thưởng, giờ thì hay rồi, tiền đâu chả thấy mà mạng có khi cũng chả còn nữa. Tại sao lại chọc đến người đó nhỉ? À mà không phải người, ‘thứ đó’ là cái quái gì đến giờ cô còn không biết.
“Anh đang suy nghĩ nè. Tóm lại gương trong WC thì dùng rèm che lại rồi, đi lên xuống lầu thì dùng thang bộ, khi ngủ thì thay phiên nhau canh gác, tám tiếng sẽ thay ca một lần. Em đừng lo, phòng này kế bên thang thoát hiểm, lại nằm ở lầu ba, anh đã đậu xe ở dưới, khi có chuyện chúng ta lập tức bỏ chạy. Để tiện thì lúc ngủ em cũng đừng cởi áo khoác. Đến ngày mai anh sẽ tìm Nhuận Ám để bàn đối sách.”
“Hix, Hạ Bằng ơi, em xin lỗi, tất cả đều tại em…”
“Ngoan, trách nhiệm là ở anh nữa, em ngủ ngoan nào, có vấn đề gì anh sẽ gọi em dậy.”
Cuối cùng cũng trấn an thành công Tuyết Nhạn, nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ say trên giường, Hạ Bằng đi tới trước cửa sổ đốt một điếu thuốc, tuy trên tường có đồng hồ nhưng anh vẫn xem giờ bằng đồng hồ đeo tay như một thói quen, còn một lát nữa sẽ đến 0 giờ sáng.
Đúng lúc này chuông điện thoại di động của Tuyết Nhạn vang lên ở trong toilet.
“Thôi chết, em để quên điện thoại ở kế bên lavabo rồi.”
Cô vội vã ngồi dậy đi vào toilet, Hạ Bằng cũng lo lắng nên chạy theo, lúc đến cửa anh đã nghe giọng ỉu xìu của Tuyết Nhạn:
“Trời ạ, cả khách sạn cũng không được ở sao?”
Phía bên kia Nhâm Tĩnh trợn mắt lên:
“Chị nghĩ gì vậy trời, ai nói với chị là khách sạn an toàn? Bây giờ lập tức cho em biết địa chỉ và số phòng, bọn em chạy tới liền.”
Hạ Bằng thở dài, bắt đầu tựa hai tay vào ban công và rít mạnh điều thuốc. Tay của Tuyết Nhạn vòng qua cổ rồi dán cả người sát vào lưng anh, Hạ Bằng thở dài:
“Em đừng lo, chúng ta nhất định sẽ tiếp tục sống….”
Nhưng ngay sau đó tiếng của Tuyết Nhạn trong toilet vang lên:
“Anh gọi em hả? Nãy em bất cẩn làm rớt chìa khóa xe vào trong khe gạch, anh moi ra dùm em được không?”
Không khí xung quanh chợt lạnh căm, Hạ Bằng im lặng, anh đã nhận ra cơn lạnh lẽo này truyền từ đôi tay đang quấn quanh cổ của anh sang đây. Một tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp đêm đen tĩnh lặng, kim đồng hồ trên tường điểm ngay vị trí 0 giờ. Linh cảm của Nhuận Lệ rất chính xác, hôm nay chính là ngày Hạ Bằng gặp nạn. Tuyết Nhạn cấp tốc lao ra khỏi toilet, trong căn phòng chẳng có ai cả, một mẩu thuốc lá nằm vương vãi trên giường.
“Á aaa, cứu mạng! Cứu người với!”
Cô vừa định chạy thì lại nhớ đến lời dặn của Nhâm Tĩnh:
Chị phải nhớ dù xảy ra chuyện gì cũng phải bình tĩnh, bằng mọi giá không được rời khỏi phòng, khả năng bị giết ở bên ngoài đường sẽ cao hơn khi ở tại chỗ.
À phải rồi, trong phim ma có rất nhiều người thấy quỷ thì bỏ chạy, nhưng đâu có ai sống nổi? Dù sao Nhâm Tĩnh là người có kinh nghiệm, nghe cô ta thôi! Âu Tuyết Nhạn lập tức leo lên giường, lôi một chiếc chăn màu vàng đất quấn quanh người như đòn bánh tét rồi ló đầu ra nhìn xung quanh, lòng thầm cầu nguyện đấng cứu thế Nhâm Tĩnh mau mau đến đây.
Cũng trong lúc đó Nhâm Tĩnh và Nhuận Ám vừa đi oto vừa xảy ra tranh luận với nhau:
“Thật ra có một chuyện anh để ý, Trương Quân và Tạ Tiểu Hào có một khác biệt rất lớn ở xác bọn họ. Anh nói vậy em hiểu không? Tạ Tiểu Hào chết để lại cái xác cực kì thảm khốc, nhưng Trương Quân lại hoàn toàn biến mất. Chuyện này rất kì quái, bởi vì cả hai đều gặp phải thứ đó.”
“Đúng, đó là suy luận của em.”
“Nếu đúng là như thế, vậy vì sao nó lại không bỏ lại xác của Trương Quân? Em đừng hiểu nhầm nhé, anh không có ý gì cả, cái anh đang nói là suy nghĩ cá nhân thôi.”
“Vâng?”
“Đầu tiên để thành lập lý thuyết này anh cần phải có bằng chứng. Nhuận Lệ nói em đã cho em ấy xem ảnh chụp cái xác của Tạ Tiểu Hào, vậy có thể cho anh xem không?”
“Cậu ấy không tả cho anh nghe sao? Cũng đúng, cảnh tượng đó quá đáng sợ, được rồi em sẽ cho anh xem nhưng trước hết chúng ta phải cứu người trước cái đã.”
“Thật ra anh còn một vấn đề nữa.”
“Nữa hả? Anh nhiều vấn đề thật đấy.”
Nhuận Ám nhìn gò má cao của Nhâm Tĩnh đang được bóng tối phủ lên:
“Hôm anh đi giao lưu với fan có phải người đặt câu hỏi trên radio là em không?
“Đúng rồi, em đó.”
Cô thẳng thắn như vậy cũng làm cho Nhuận Ám có chút không quen, lúc này xe đã đậu ở trước khách sạn. Công nhận Nhâm Tĩnh lái xe với tốc độ rất nhanh, cảnh sát giao thông có nhìn thấy nhưng đuổi theo phạt không kịp. Đi đến nơi hai người kia đang ở, Nhâm Tĩnh gõ mạnh vào cửa và la lớn:
“Em đây, chị mở cửa đi!”
Chỉ vài giây sau đã thấy Âu Tuyết Nhạn bật khóc lao ra ôm chầm lấy cô:
“Hạ Bằng biến mất rồi! Hai đứa cứu chị với, hu hu chị sợ quá...”
Lúc này Nhuận Ám thấy Nhâm Tĩnh đẩy cửa ra nhìn chăm chú căn phòng một chút sau đó trở nên căng thẳng:
“ Chạy! lập tức rời khỏi đây mau.”
Nhuận Ám bắt đầu chậm rãi kiểm tra suy luận của mình. Anh nhớ khi Trương Quân bị giết thì Nhâm Tĩnh đứng nhìn xung quanh nhà vệ sinh công cộng. Thì ra là vậy, cô ấy nhìn thấy những thứ mà anh không thể thấy được nhưng không chịu nói ra. Hơn nữa anh cho rằng Nhâm Tĩnh vẫn đang giấu diếm những thông tin về thể chất đặc biệt và năng lực tâm linh. Cô nói cô không phải là người trời sinh đã có thể chất đặc biệt, bằng chứng duy nhất là bản thân cô có khả năng linh cảm thua kém cha mình rất nhiều, nhưng như vậy có vẻ hơi thiếu thuyết phục. Nếu cha cô có thể chất đặc biệt thì con gái kế thừa thể chất của cha là chuyện hợp lý đến không thể hợp lý hơn, kể cả việc kế thừa có thể không trọn vẹn. Tại sao cô lại kiên quyết phủ nhận việc bản thân mình đang sở hữu thể chất như vậy?
Thật ra cô ta cũng không nói dối anh và em gái, vì Nhuận Lệ là một phóng viên, chỉ cần điều tra một chút sẽ biết được cô ta nói thật hay giả. Nhưng ngay cả như thế cô ta vẫn cất giữ một phần bí mật lại, chẳng lẽ cô ta không tin anh và em gái sao? Hoặc là cô ta cố tình lợi dụng anh em Nhuận Ám?
Năm xưa anh đã cắn răng từ bỏ tất cả, nghe lời trăn trối của cha mẹ mà rời bỏ ánh đèn thành phố đã soi sáng cả tuổi thơ của anh, bảy năm trời sống như một kẻ nhập cư bất hợp pháp, đồng thời còn phải chuẩn bị cho một ngày bất chợt gặp phải ác quỷ. Vì Nhuận Lệ nên anh cũng cố chống đỡ đến tận bây giờ, nên anh sẽ không ngã xuống và bỏ mặc con bé. Nếu như thực sự có thể giải trừ nguyền rủa, dù bắt anh ta làm gì anh ta cũng sẵn lòng đi làm, thứ anh hy vọng nhất chính là sự tự do. Nhâm Tĩnh này là người do Phật tổ phái xuống cứu khổ cứu nạn cho anh em Nhuận Ám, hay là ác ma vùi bọn họ vào sâu địa ngục?
Đầu tiên chuyện anh nghi ngờ nhất chính là chuyện về cha của cô. Hành vi của cha cô hoàn toàn phi logic, một người thông minh có khả năng tiên tri, đã biết số mạng của con gái lại lựa chọn biến mất khỏi tầm mắt cô, bỏ lại cô một thân một mình tìm kiếm anh và Nhuận Lệ, nghe cứ như ném con gái ra xã hội để nó sống chết mặc bay vậy. Nhưng nếu anh là ông ta, muốn vất bỏ con gái mình mà lại để lại cuốn nhật ký? Vậy là sao?
Sau khi trở lại xe oto, Âu Tuyết Nhạn run rẩy ngồi ở phía sau, còn Nhâm Tĩnh đưa cho Nhuận Ám một phong bì:
“Của anh yêu cầu đây, cứ xem thoải mái.”
Nhuận Ám gật đầu thò tay vào phong bì và móc ra một xấp ảnh
“Tại sao… Tại sao lại như thế!”