logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

“Anh! Em có kết quả rồi.”

Buổi trưa hôm thứ hai Nhuận Lệ gọi điện thoại cho Nhuận Ám để báo việc cô đã đã cảm ứng được ngày mai chính là chết của Hạ Bằng.

“ Cảnh sát Hạ chỉ có thể sống đến ngày mai, theo em thì chiều này gặp họ, chúng ta có nên nói cho họ biết không?”

Nhuận Ám rất đau đầu với chuyện này.

“Tùy anh vậy, nếu anh muốn nói em sẽ không ngăn cản, đôi khi cho một người biết được kiếp nạn của họ cũng sẽ làm cho họ có thêm động lực.”

Nhâm Tĩnh vẫn trưng bộ mặt đầy dửng dưng ra, ngồi nhâm nhi tách trà và nói chuyện cùng Nhuận Ám ở trong nhà cô. Tính ra nhà Nhâm Tĩnh cũng thuộc dạng biệt thự hai tầng nằm ở vị trí trung tâm đắc địa, có sân vườn bên hông, tiếp giáp hai hướng bắc nam và nằm trên đường lớn. Nội thất trong căn hộ từ sofa, rèm cửa, bàn ghế đều là sản phẩm cao cấp, đồng thời cũng rất sạch sẽ.

“Một mình em ở căn nhà lớn như thế này cơ à?”

“Có làm sao đâu, căn này là của ông cố ngoại để lại cho em. Mẹ em cũng là Hoa kiều sống ở Mỹ nên cũng có của ăn của để. Chậc, nhớ năm đó mẹ vì cưới cha em mà bỏ cả quyền thừa kế để quay về Trung Quốc, người trong gia tộc tức giận phản đối đủ đường. Cái này em cũng chịu, cha em lúc đó chỉ là một nhà tâm lý học nghèo mà thôi.”

Phòng Nhâm Tĩnh được thiết kế theo đúng style của dân IT, gồm bốn chiếc máy vi tính, hơn mười cái đồng hồ, ngoài ra trong phòng lắp rất nhiều gương, kệ sách được lắp đầy bằng đủ thể loại sách trên đời, từ lịch sử chính trị cho đến thiên văn địa lý đều có.

“Phòng của em….”

Loading...

“Nhìn hơi lập dị phải không? Đây là cách em tập luyện năng lực tâm linh vì bản thân em không có thể chất đặt biệt nên…. Anh hiểu mà đúng không? Gương chính là nơi để kết nối giữa cõi âm và thế giới của loài người nên vô cùng nguy hiểm, nhưng đối với loại năng lực tâm linh của em thì lại như cá gặp nước.”

Lúc này cô vừa nói vừa vuốt ve mặt gương, còn Nhuận Ám di dạo quanh căn phòng. Anh để ý tất cả đồng hồ ở đây đều được làm ở tại Thụy Sĩ, từng tiếng kim đồng hồ vang lên cùng lúc theo một nhịp, tạo ra những âm thanh rất thú vị.

“Sau khi mẹ mất còn ba thì mất tích, ông cố ngoại mất đã liên hệ với gia tộc, ông ta muốn em quay lại Mỹ để giành lại quyền thừa kế nhưng em từ chối. Có lẽ vì chút áy náy với mẹ nên ông ta đã mua căn nhà này tặng cho em, cái này thì em nhận, dù sao ông ta cũng thiếu nợ mẹ em quá nhiều. Ví dụ đơn giản như việc cả gia tộc không ai tới dự đám tang của mẹ chỉ vì cái lòng tự trọng chết bằm của họ.”

Giọng Nhâm Tĩnh bắt đầu có chút kích động, lần đầu tiên Nhuận Ám thấy gương mặt vô cảm cô nổi giận.

“Thôi thì ít nhất em cũng đã có một căn biệt thự xịn. Vậy cũng tốt, em đang cần một căn nhà lớn để làm một số chuyện, quên nói anh biết bên dưới này là một tầng hầm, em hay dùng để tiến hành một vài thí nghiệm. Tất nhiên đến giờ vẫn chả có thành quả gì sất.”

“Ờ rồi…. vậy thì năng lực tâm linh là cái gì? Còn cái thể chất đặc biệt mà em nói là sao?”

Từ khi gặp cô, bản tính tò mò của Nhuận Ám được thỏa mãn rất tốt. Bảy năm qua anh cũng đã sưu tập rất nhiều câu chuyện bí ẩn ma quái tại Trung Quốc, hoặc chạy đến một vài chỗ bị xem là nguyền rủa tà ác để điều tra nhưng có quá nhiều giả thuyết không hợp lý, hơn nữa hầu hết những thứ đó đều là lừa đảo. Nhâm Tĩnh đột nhiên quay người lại chỉ vào Nhuận Ám:

“Ví dụ rõ nhất chính là anh! Anh là người có thể chất đặc biệt trời sinh, em gái anh cũng thế. Thể chất này giúp anh có được giác quan thứ sáu mạnh mẽ để cảm nhận được ma quỷ, ngoài ra khả năng linh cảm cũng là một loại năng lực tâm linh.”

“Này, em cũng có khả năng linh cảm đúng không? Vì sao em lại nói em không phải là người có thể chất đặc biệt?”

“Em khác với anh và em gái anh. Năng lực của em có là do sau tai nạn kia bị khả năng tiên tri của cha em ảnh hưởng nên mới sinh ra. Em cũng chẳng được kế thừa thể chất đặc biệt của cha, chứ nếu không em sẽ không chỉ có trình độ linh cảm thấp lè tè như vậy.”

Nhâm Tĩnh nói bằng một giọng chán nản, cô thất vọng vì mình chẳng kế thừa được chút thể chất đặc biệt nào từ cha cả.

“Bây giờ chúng ta bắt đầu điều tra từ đâu?”

Đúng giờ hẹn, Hạ Bằng và Âu Tuyết Nhạn mang theo một đống tài liệu đến nhà Nhâm Tĩnh. Dù sao cảnh sát và phóng viên tìm manh mối rất dễ. Tạ Tiểu Hào là một học sinh lớp mười một, cách sống cũng khiêm tốn, thành tích học tập cao, Trương Quân và cậu ta ngoại trừ việc cả hai còn đi học ra thì chẳng có điểm chung nào cả. Nhà thì cách xa nhau, nội dung học và sinh hoạt hàng ngày cũng khác nhau.

“Tại sao quỷ lại giết hai thằng bé này? Khoan đã, tụi em xác định kẻ giết chết Tạ Tiểu Hào và Trương Quân là một người?”

“Chính xác, em chắc chắn 100%. Lý do rất đơn giản, cái chết của họ em đều có thể diễn tả bằng một từ ngữ giống nhau.”

Hạ Bằng nhớ đến khả năng linh cảm của Nhâm Tĩnh nên vội hỏi:

“Từ ngữ? Từ đó là gì?”

“Vặn vẹo. Vào thời điểm hai người đó chết, linh cảm của em tràn ngập từ này. Cảnh sát Hạ, chắc anh là người hiểu rõ nhất trong chúng ta đúng chứ?”

Mỗi lần nhắc đến vụ án này, những ký ức về cái xác của Tạ Tiểu Hào làm Hạ Bằng cảm thấy buồn nôn, anh yên lặng gật đầu. Trong đầu Âu Tuyết Nhạn đầy dấu hỏi, vặn vẹo là sao?

“Cái xác đó rất quái đản….”

lúc này Hạ Bằng chỉ có thể miêu tả như vậy. Anh ta không biết phải dùng câu chữ như thế nào để nói với bọn họ về cái xác đáng sợ đó. Phía bên kia Nhuận Lệ đang ở trong nhà Trương Quân phỏng vấn cha mẹ cậu ta. Sau khi Trương Quân mất tích, cha mẹ cậu đã sắp phát điên, họ chịu gặp Nhuận Lệ vì cho rằng cố là người cuối cùng trò chuyện với Trương Quân.

Gia đình Trương Quân trông có vẻ đơn sơ, có lẽ kinh tế nhà này không được dư dả, nơi khóe mắt ba và mẹ cậu ta đều sưng to như quả anh đào, chắc trước đó họ đã rơi rất nhiều nước mắt vì cậu.

“Bác không biết nữa, cái cậu học sinh tên Tiểu Hào thì có liên quan gì đến thằng Quân nhà bác chứ?”

Mặc dù hai bác đều rất khách sáo với Nhuận Lệ nhưng họ đều có lòng nghi ngờ của riêng mình. Vì sao phóng viên này lại không hỏi về con trai họ mà lại hỏi về một người khác?

“Trên thực tế lần cuối cùng con nói chuyện cùng Trương Quân, em ấy và con đều nhắc đến cái tên này.”

Nhuận Lệ cố nghĩ cách nói dối. Nhâm Tĩnh dặn đi dặn lại cô rằng người bình thường không thể nào tin vào linh cảm, Trương Quân cũng đã về gặp ông bà tổ tiên nên chẳng có cách nào giải thích hộ cô cả. Quả nhiên vừa nói như vậy cha mẹ Trương Quân

bắt đầu thả lòng người, mẹ cậu ta bắt đầu nói như hát:

“Sao lại thế? Nó nói vậy với con hả? Bác không nhớ nó có quen thằng bé học cấp ba kia ….”

“Em ấy nói với con rằng, một khi Tạ Tiểu Hào chết thì em ấy cũng sẽ gặp xui xẻo.”

“Ơ, không thể như vậy được! Bác, bác không biết chuyện này, ba thằng nhỏ, nó có nói ông nghe không vậy?”

“Chứ bà nghĩ tôi biết à? Cô Nhuận Lệ này, cô có nghe nhầm không?”

Nhuận Lệ hơi chột dạ xoa lòng bàn tay, vô tình hạ thấp giọng xuống:

“Con không nghe lầm đâu.”

Mất cả buổi ở đây mà cô vẫn chẳng tìm được thông tin nào có giá trị cả. Nhưng ngày mai là ngày chết của Hạ Bằng, nếu họ vẫn không tìm được…..

“Con ơi, rốt cuộc con đang ở đâu?”

Mẹ của Trương Quân gục xuống khóc nức nở. Nhuận Lệ không đành lòng quay sang chỗ khác, có lẽ nếu bảy năm trước cha mẹ không chết đi thì giờ họ cũng lo lắng cho cô như vậy. Cô bồi hồi nhớ lại chuyện ngày xưa…..

“Nhuận Lệ, em chạy gì nhanh dữ vậy? Không gặp ba mẹ mới vài hôm thôi mà xem em mừng ra mặt kìa.”

Gương mặt hạnh phúc của cô bé con Nhuận Lệ thò ra bên hành lang:

“Tại anh chạy chậm chứ bộ! Cuối cùng cha mẹ cũng về rồi, em muốn mẹ nếm thử bánh gato mật ong em mới làm.”

Miệng không ngừng nói, Nhuận Lệ đã chạy đến trước cửa mở khóa rồi chạy như bay vào. Nhuận Ám sau lưng lắc đầu:

“Con nhóc quỷ này cả cửa cũng quên đóng.”

“Ba! Mẹ!”

Nhuận Lệ chạy thẳng vào trong, Nhuận Ám theo sát sau lưng cô, thật ra những buổi đêm ở ký túc xá anh vẫn gửi rất nhiều nhớ thương theo gió về căn nhà này. Ai ngờ vẫn chưa đến phòng ngủ thì một tiếng hét thảm thiết vang lên. Nhuận Ám hoảng sợ vội vã chạy vào bên trong, anh đứng sững người lại vì kinh hãi và vô thức lùi lại vài bước.

“Nhuận Lệ, em nhắm mắt lại, anh cấm em nhìn!”

Nhuận Lệ chỉ nhớ mình bị anh hai bịt mắt lại, tất cả mọi thứ đều bị bao phủ bằng bóng tối sâu thăm thẳm. Bên trong phòng ngủ tỏa ra một mùi máu tanh tưởi, làm cho những cảnh sát vừa phóng xe đến hiện trường cũng sợ ngây người. Xác hai vợ chồng này bị xé thành ba đoạn, ở trên sàn nhà ngay vị trí của mỗi cái xác đều có ba vết cào. Khi pháp y đến giám định cũng không thể tìm ra đây là móng vuốt của loài động vật nào. Cuối cùng hai anh em chỉ là học sinh cấp ba nên được giao quyền nuôi dưỡng cho một người cô. Vụ án này chấn động cả nước, mỗi ngày đều có phóng viên chạy đến phỏng vấn họ. Bằng tất cả tình yêu thương cháu sâu sắc, cô và chú giơ cả tấm lưng ra che hết toàn bộ mọi ánh nhìn đủ các màu sắc cay nghiệt, đánh giá và tò mò cho hai anh em. Tuy vậy không bao giờ cô có thể quên được chuyện đó. Cho đến một hôm nọ, anh hai đánh thức cô ngay giữa đêm:

“Sao vậy anh hai?”

“Nhuận Lệ, đi khỏi đây với anh.”

Cô lèm bèm dụi mắt để xua tan cơn buồn ngủ, nhìn lên kim đồng hồ treo tường chỉ vào ô một giờ sáng. Vụ gì nữa đây? Cô và dượng vẫn còn ngủ mà?

“Anh nói gì vậy? Sao lại bỏ trốn?”

Nhuận Ám thành thật nói:

“Chúng ta phải đi để sống sót, vả lại không được phép liên lụy đến cô và dượng. Từ nay về sau chúng ta không được liên lạc với người thân và bạn bè nữa.”

Nhuận Lệ mặc vội quần áo trong cơn ngu ngơ chẳng hiểu đang xảy ra chuyện gì, sau đó trốn khỏi nhà cô và đi cùng anh mình đến một trạm xe lửa. Lúc này anh cô bắt đầu nói:

“ Em tin thế giới này có quỷ không?

“Trời ơi anh, đang nửa đêm đó, em sợ…”

Trong hốc mắt Nhuận Ám bắt đầu ẩm ướt, anh nghẹn ngào:

“Anh xin lỗi em, đáng lẽ anh phải nghĩ đến chuyện báo thù, nhưng anh không làm được. Chúng ta không bị thứ đó giết vì khi đó chúng ta đang ở trường mà thôi. Trong nhật ký cha mẹ có kể rõ tại sao họ chết. Họ cũng yêu cầu chúng ta phải bỏ trốn.”

“Anh à, chuyện quan trọng như vậy sao anh không báo cảnh sát? Mà chúng mình đi đâu?”

“Chả biết nữa, cứ đi trước rồi tính. Đây là tiền đủ để sống một thời gian. Em không được đến trường nữa, cũng đừng liên lạc với bạn học nào khác. Chúng ta phải bốc hơi khỏi thế giới, đừng để ‘thứ đó’ có được tung tích của chúng ta.”

Nhuận Lệ lạnh cả xương sống, ‘ thứ đó’ là cái gì?

“Em nghe cho kỹ, đây là nhật ký của cha mẹ, em đọc đi. Sau khi xem xong em sẽ hiểu.”

Nhuận Lệ cố gắng hướng quyển sách ra ánh đèn lờ mờ trên xe và nhìn nội dung nhật ký.

“Nhuận Ám, Nhuận Lệ, hai đứa con xinh đẹp như thiên thần của mẹ, khi các con xem được cuốn nhật ký này tức là cha mẹ đã chết rồi. Các con hãy nhớ, sau khi chúng ta chết, phải đọc hết nhật ký rồi trốn khỏi thành phố này, phải giấu hết tung tích của các con đi, kể cả với bạn thân nhất và người thân nhất. Đây là biện pháp duy nhất có thể cứu mạng các con. Ôi, ta cũng không biết ‘thứ đó’ có để mắt đến hai con không, nhưng đề phòng vẫn tốt hơn. Ngăn kéo thứ tư bên tay trái bàn làm việc của mẹ có một tấm cheque* ngân hàng, mẹ đã chuyển tên người đứng là Nhuận Ám, số tiền này đủ cho các con trang trải cuộc sống. Sau này các con cứ sống thật hạnh phúc, thi rớt đại học cũng được, miễn sao các con con sống là tốt rồi……

…..Mẹ kiếp nó lại… À xin lỗi các con, là cha đây, hôm nay là ngày thứ ba cha và mẹ bị những âm thanh quái gở đánh thức. Tất nhiên một hồi sau thì nó im thôi, nên cha mẹ tưởng mình đang mơ thành ra mặc kệ. Ai ngờ đâu sáng hôm sau trên vách tường phòng ngủ lại có ba vết cào. Các con không tin được đâu, vết cào này làm nát cả bê tông và gạch trong tường, cha mời mấy ông bạn bên công trình đến xem thử thì họ cũng bất ngờ và chẳng bị đây là gì cả. Lúc đó cha nghĩ chắc có con gì chui vào nhà chúng ta vào ban đêm, cha cũng định báo cảnh sát nhưng nhà chẳng mất mát gì nên đành thôi. Thế nhưng đêm tiếp theo chúng ta lại phát hiện vết cào kia tự động di chuyển. Chỗ bị cào trước đó đã hồi phục hoàn toàn, còn vị trí mà vết cào di chuyển đến càng lúc càng gần với phòng ngủ của cha mẹ. Đến lúc này cha mẹ mới hiểu rõ mọi chuyện.

‘Thứ đó muốn đi vào phòng ngủ của chúng ta, nó muốn giết chúng ta!”

*cheque: tấm séc

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn