Hai người chạy trối chết, thậm chí ngay cả chìa khóa cũng quên trả lại cho chủ nhà, vội vã lên xe rồi phóng đi. Hạ Bằng vẫn còn sợ hãi nói:
“ Anh đã hiểu vì sao cấp trên lại quan tâm đến vụ án này như vậy, thì ra…..”
“Biết rồi, anh đừng nói nữa, coi như anh và em chưa thấy gì cả.”
Dọc theo đường đi Hạ Bằng liên tục đạp chân ga, đồng thời cảnh giác nhìn vào kính chiếu hậu, mãi cho đến khi nhà trọ ấy cách họ ít nhất 3km mới giảm tốc độ xe lại. Cùng thời điểm đó Nhuận Ám linh cảm được Hạ Bằng sẽ là người chết tiếp theo, lập tức gọi điện thoại cho ở tòa soạn hỏi Nhuận Lệ:
“Em gái, anh đã có linh cảm về nạn nhân thứ ba, phía bên em thì sao? Khi nào cậu ta chết?”
“Cái gì? Anh có linh cảm rồi á? Bên em chả có chút nào cả.”
Sau khi chạy đến cục cảnh sát, cả người Hạ Bằng toát mồ hôi lạnh. Các đồng nghiệp thấy anh ta vác gương mặt trắng bệch vào phòng làm việc liền quan tâm hỏi han:
“Hạ Bằng, cậu có bị sao không? Thấy trong người không khỏe chỗ nào?”
Hạ Bằng xua tay lắc đầu, anh ta thừ người ra nhớ về cái ngày mình và đồng nghiệp nhận được điện báo về án mạng của một học sinh tên Tạ Tiểu Hào, không ngờ bên cục lại điều xe bus đến vận chuyển xác nạn nhân, sau đó cục trưởng ban hành lệnh phong tỏa toàn bộ tin tức liên quan đến vụ án, bọn họ đến chỉ để duy trì trật tự và không cho người dân vào trong. Anh bảo với Âu Tuyết Nhạn chuyện mình chưa nhìn thấy cái xác thật ra đều là chém gió. Nói đi nói lại bao nhiêu năm làm cảnh sát như vậy nhưng anh chưa bao giờ tưởng tượng nổi sẽ có một xác chết đáng sợ như vậy. Đến bây giờ lại gặp chuyện quái quỷ trong căn hộ của nạn nhân…. Không, anh ta không muốn dính dáng đến vụ án này.
“Đồng chí làm vậy là ý gì?”
Loading...
Cục trưởng nhìn đơn xin chuyển công tác trên bàn, đang thời điểm gay gắt, cấp trên ra lệnh phải phá được vụ án trong vòng một tháng, ông ta còn muốn điều hết cả cục đi tăng ca 24/24, bây giờ ở đâu lòi ra một tờ đơn xin rời khỏi đây, thằng nhóc này đang giỡn với ông à! Cục trưởng vừa mở miệng tính từ chối thì Hạ Bằng còn bồi thêm một câu:
“Nếu cục trưởng không đồng ý thì cho dù phải trốn khỏi đây em cũng sẽ làm, em không muốn ở trong tổ chuyên án nữa.”
“Cái thằng này cậu, cậu….. Cậu muốn tôi tức chết đúng không? Trước đây chính ông già này nhìn thấy tiềm năng của cậu nên một tay đề bạt lên, hôm nay cậu trả ơn tôi như thế? Cậu biết trên bộ đá xuống chúng ta bao nhiêu áp lực không? Mấy ngày nay tôi phải bù đầu lên đuổi cả đống phóng viên! Cậu… Thôi tôi mệt rồi, cậu cút đi, đừng có vác mặt về đây nữa!”
Hạ Bằng biết mình có lỗi với cả đơn vị, nhưng khi nhớ lại đôi mắt độc ma quái núp sau bộ vest kia, trong nháy mắt chút áy náy còn sót lại đã bị nỗi sợ hãi nuốt chửng. Trong lúc anh ta dọn dẹp đồ trên bàn làm việc, cơn tức giận của các đồng nghiệp đang bủa vây lấy Hạ Bằng, đang làm việc ngon lành sao lại đòi nghỉ? Đãi ngộ trong tổ chuyên án rất tốt mà? Một cảnh sát lâu năm và cũng là đồng nghiệp thân với anh ta hỏi:
“Hạ Bằng à, có chuyện gì xảy ra thế? Cậu và và cục trưởng giận nhau hay cảm thấy công việc quá nhiều thế?”
“Không.. không phải do cục trưởng đâu, đừng hiểu nhầm ông ấy, chỉ là… tôi cũng không…. Tóm lại tôi không điều tra nữa, các cậu… các cậu làm ơn hãy cẩn thận nhé. Chỗ đó không phải chỗ dành cho con người.”
Anh ta bỏ lại một câu rợn người, mặc kệ đồng nghiệp có hỏi cỡ nào cũng không trả lời, run rẩy gói ghém đồ vật rồi đi thẳng về nhà. Cửa thang máy chầm chậm đóng lại, ánh gương mặt Hạ Bằng lên mặt inox. Anh ta ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào bảng hiển thị, liềm môi xốc lại balo của mình, ngay vào lúc Hạ Bằng ngẩng đầu lên, đột nhiên có một cái bóng quái gở thò tay ra bóp cổ hình ảnh phản chiếu của anh ta.
“A a a a.”
Anh gào lên thật to, ném balo trong tay và nhanh chóng móc súng ra, nhưng xung quanh không có gì hết, cái bóng đó đã biến mất.
Chiều nay Âu Tuyết Nhạn cũng xin nghỉ, quay về nhà trọ nơi cô và Hạ Bằng đang sống. Vừa về tới nhà cô lập tức khóa cửa sổ, cửa sau, kéo tất cả rèm lại, sau đó cảm thấy trong nhà hơi tối nên mở toàn bộ đèn lên. Cô thở dài mệt mỏi, mặc nguyên đồ công sở nằm lăn trên giường. Căn nhà hôm nay yên tĩnh đến kỳ lạ, cô nằm đó nửa tiếng lắng âm thanh kim đồng hồ, làm thế nào cũng không buồn ngủ. Đúng lúc này một cơn gió thổi mạnh đến làm cửa phòng ngủ đóng thật mạnh, cô sợ hãi đến nhảy dựng lên, đồng thời toàn bộ đèn trong nhà lập tức mất điện.
“Shit! Cái gì vậy? Cúp điện hả?”
Cô buộc miệng chửi thề, không biết có chuyện gì xảy ra nên đành quyết định đi ra ngoài kiểm tra cầu chì, nhưng cô lại phát hiện cửa không mở được. Bóng tối như những con rắn độc bò khắp cõi lòng, cô run rẩy liếm môi mình, chậm chạp bước từng bước đến cửa sổ để mở rèm ra. Ở dưới cửa sổ có rất nhiều rương gỗ để cô và bạn trai đựng quần áo mặc mùa đông. Ngay tại thời điểm Âu Tuyết Nhạn chỉ còn cách cửa sổ khoảng một mét rưỡi thì bên trong chiếc rương phát ra tiếng ‘lục đục’.
“Má ơi!”
Cả người Âu Tuyết Nhạn trượt dài trên mặt đất, cô không ngừng bò về phía sau. Là thứ đó, nó bám theo cô về nhà! Chiếc rương gỗ càng lúc càng rung động, liên tục nện ầm ầm lên sàn nhà, quái dị thay nó bắt đầu nhúc nhích lại gần cô.
“Đừng, đừng lại đây!”
Cô cầm một cái ghế chạy đến trước cửa phòng ngủ để phá cửa. Tốc độ nhúc nhích của chiếc rương càng lúc càng nhanh, nó chỉ còn cách Âu Tuyết Nhạn có vài bước.
“Biến đi! Đừng có lại gần tôi, làm ơn Biến đi!”
Cả người Âu Tuyết Nhạn xụi lơ trên mặt đất, trong khoảnh khắc nắp chiếc rương bật ra, cô lập tức ngất đi.
"Tuyết Nhạn! Tuyết Nhạn! Em sao vậy?"
Giọng nói của Hạ Bằng vang lên.
“Là anh sao, anh ơi chúng ta không thể ở đây được nữa, cái thứ đó, nó bám theo chúng ta về đây rồi! Nó không buông tha cho chúng ta đâu! Em xin lỗi, hu hu, đáng lẽ em nên nghe lời anh…”
lúc này cô nằm trên giường, Hạ Bằng lo lắng liên tục vỗ vai an ủi cô. Gương mặt đầy sợ hãi của Tuyết Nhạn làm anh ta căng thẳng:
“ Không lẽ em cũng thấy….”
Ting tong, giờ phút này một tiếng chuông cửa vang lên làm cả hai suýt nữa nhảy khỏi giường, bây giờ trái tim của họ đã yếu đuối đến mức muốn bay ra khỏi lồng ngực rồi. Hạ Bằng cố gắng bình tĩnh lại, nhìn vào mắt thần gắn trên cửa, một đôi trai gái mà anh ta chưa từng gặp bao giờ đang đứng bên ngoài. Anh hô lớn:
“Hai bạn là ai vậy?”
Người con trai lễ phép lên tiếng:
“Xin lỗi đã làm phiền anh cảnh sát, tôi biết lần này bọn tôi đến hơi đường đột nhưng thật sự có chuyện gấp. Anh là cảnh sát phụ trách vụ án Tạ Tiểu Hào phải không? Chúng tôi có một số vấn đề nhất định phải nói cho anh biết.”
“Ồ, vậy bạn là ai?”
“Xin giới thiệu tôi tên Y Nhuận Ám, đây là bạn tôi Nhâm Tĩnh.”
Hạ Bằng vừa nghe họ đến tìm mình vì chuyện của Tạ Tiểu Hào nên trong tích tắc không biết có nên mở cửa không. Lúc này cô gái tên Nhâm Tĩnh nói:
“Tôi cảm nhận được trong nhà anh có một thứ không thuộc về cõi này đang tồn tại, gần đây các anh gặp phải chuyện quái dị sao?”
Bình thường Hạ Bằng có thể sẽ tức giận, nhưng lúc này anh ta cảm thấy mình đã nắm được sợi dây cứu mạng, lập tức mở cửa:
“Mời hai bạn vào trong, đúng là chúng tôi có nhìn thấy.”
"Thì ra là thế."
Sau khi Nhuận Ám và Nhâm Tĩnh nghe Hạ Bằng cùng với Âu Tuyết Nhạn miêu tả xong, đều hiểu ra hai người này đã bước lên con đường của cái chết giống như Tạ Tiểu Hào và Trương Quân. Cô em Nhuận Lệ vẫn chưa có chút linh cảm nào, vì vậy Nhâm Tĩnh đành suy luận:
“Bây giờ thế này, để giải được nguyền rủa trước hết phải thay đổi những gì diễn ra trong lời tiên tri. Ví dụ nhé, một người phải chết lúc mười hai giờ khuya, nếu có thể giúp người đó sống đến một giờ sáng, như vậy nguyền rủa sẽ được giải trừ, những chuyện mà hai anh em anh đã tiên tri cũng sẽ không bao giờ xảy ra. Tiếc là trước đó em không có cơ hội dùng thử cách này.”
"Đơn giản như vậy sao?"
“Em không chắc, nhưng đây là cách duy nhất.”
Gương mặt của Hạ Bằng và Âu Tuyết Nhạn tối sầm lại, không biết nên nói gì với hai cô cậu trước mặt mình, lát sau Hạ Bằng hình như nhớ ra cái gì đó nên thuận miệng hỏi:
“Tôi hỏi hai bạn này, chuyện tôi gặp phải giống như Tạ Tiểu Hào, như vậy là….”
“Anh có tin trên đời này có quỷ không?”
“ Hai bạn cũng gặp phải thứ đó sao?”
“Đúng, em đã từng thấy ác quỷ. Nó đã cướp đi mạng sống của mẹ em, không phải em cố ý dọa hai anh chị, dù có tin hay không thì thế giới này thật sự có ma quỷ tồn tại.”
Nhuận Ám trừng mắt nhìn Nhâm Tĩnh, sao cô lại nói thẳng ra hết rồi, sau đó quay sang áy náy nhìn Hạ Bằng:
“Xin lỗi nhé, thật ra ý của em ấy là hai người đang gặp nguy hiểm.”
“Có cách nào cứu chúng tôi không?”
Hạ Bằng cũng không biết hai người kia rốt cuộc có phải là thần côn lừa đảo không, nhưng anh ta thật sự rất sợ. Nếu kẻ đó là con người còn đỡ, một cảnh sát như anh ta không thể nào sợ con người được. Nhưng đứng trước một thứ vượt khỏi tầm hiểu biết của loài người thì ngay cả cảnh sát cũng sợ.
Nói đến đây Nhuận Ám cũng ngây ngẩn, đúng là phải cứu nhưng anh phải làm gì để cứu họ đây? Bản thân anh cũng chả có cái gì ngoài cơ thể của một gã nhà văn và mấy quyển tiểu thuyết cả. Vì vậy anh ta nhìn sang Nhâm Tĩnh, ai ngờ cô ta nói một câu làm anh cứng họng:
“Còn sao nữa, trốn thôi.”
Nhâm Tĩnh nói một cách nhẹ nhàng đầy tự tin, suýt chút nữa làm Hạ Bằng bật cười, anh lắc đầu nhìn họ:
“Bạn… Vậy mà bạn cũng nói được?”
“Nếu không thì làm gì bây giờ, đè con quỷ ra đánh sao? Em đâu phải siêu anh hùng, không sỡ hữu năng lực tâm linh hoặc thể chất đặc biệt, mọi người cũng chẳng có phép thuật hay khả năng đột biến gen gì hay ho cả.”
Năng lực tâm linh? Thể chất đặc biệt? Đó là cái gì? Nhuận Ám lờ mờ nhận ra trên người cô gái nhỏ con này có rất nhiều bí mật.
“Hả, năng lực tâm linh? Ý cô là sao?”
Âu Tuyết Nhạn không hiểu hỏi lại.
“Em cũng không rõ lắm, đây là nội dung trong nhật ký cha em để lại, cần phải nghiên cứu kĩ hơn. Nhưng đại khái là một kĩ năng mà con người có thể sử dụng để chống lại ác quỷ, mấy cái này cũng tương đối thôi. Đến tận bây giờ cha của em vẫn không tìm thấy cách nào để giết chết con quỷ cả. Thôi quay lại chủ đề chính, hai anh chị cố gắng đừng ở trong những không gian kín, nếu quỷ hiện hồn thì cố mà chạy, đừng nghĩ đến chuyện lái xe nhé, làm vậy chết còn lẹ hơn. Ngoài ra những khu vực tối tăm u ám là những nơi ưa thích của quỷ, hãy chạy ra ngoài chỗ công cộng.”
“Vậy tức là trốn ở chỗ công cộng sẽ không chết?”
“ Cái đó em không dám hứa, nhưng xác suất bị giết sẽ thấp hơn. Hai anh chị phải nhớ điều này, có hai thứ tuyệt đối phải tránh xa, đó là gương và thang máy.”
“Đúng rồi hôm nay tôi đã bị….”
Hạ Bằng lập tức kể về chuyện anh vừa gặp phải cho Nhuận Ám và Nhâm Tĩnh, cảm xúc trong lòng cũng yên tĩnh lại. Tuy vậy tổng kết lại mọi chuyện thì anh ta và người yêu chỉ có thể trốn một cách tiêu cực chứ không thể đối mặt trực tiếp.
“Xin lỗi nhé, tôi phải đi vệ sinh, mọi người cứ nói chuyện tiếp đi.”
Âu Tuyết Nhạn vừa đứng dậy thì Nhâm Tĩnh giữ cô lại:
“Để em đi với chị, bây giờ chị đang trong tình trạng nguy hiểm, đừng đi đâu một mình.”
“Không sao đâu, WC ở đối diện mọi người, có vấn đề gì các bạn có thể đến cứu giúp được mà.”
Nhâm Tĩnh nghĩ lại cũng đúng nên đành gật đầu. Âu Tuyết Nhạn thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm : mình chả hiểu gì cả, hai bạn trẻ này nãy giờ cứ luyên thuyên về mấy con quỷ, chẳng lẽ nó có thật? Hay hai đứa này là những tên buôn thần bán thánh lừa đảo?
Khi Âu Tuyết Nhạn đi vào WC lập tức phát hiện màn che bồn tắm đã được thả xuống. Toàn bộ màn che đều là màu trắng, mấy ngày hôm trước cô vừa mua được. Cô nhớ là lúc về nhà mình đâu có vào trong WC lên đâu nhỉ? Cũng có thể là Hạ Bằng, nhưng khi cô đang ngất xỉu thì anh ấy làm gì có tâm trạng đi tắm?
Ma xui quỷ khiến làm sao, cô cứ có cảm giác sau màn che có một cái gì đó. Đáng lẽ cô có thể la lên để những người bên ngoài vào cùng cô, nhưng có một ma lực cứ thôi thúc cô đi vào bên trong. Lời dặn tránh xa gương và thang máy cô cũng quên béng đi, cứ u mê lướt qua tấm gương trong WC. Ngay lúc đứng trước tấm màn che, cô nuốt nước bọt, chậm rãi đi đến gần đó và đưa tay vén một góc màn lên. Có một chất xúc tác nào đó chạy thẳng lên não, cô đột ngột xô mạnh tấm màn che ra, đằng sau đó chẳng có cái gì cả. Cô lắc đầu cười nhạo bản thân quá nhát gan, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì vô tình cô nhìn vào tấm gương treo trên tường, cơ thể cô đứng cứng ngắc ở đó. Ảnh phản chiếu tấm màn trong gương lại được thả xuống! Cô hoảng sợ muốn hét lên nhưng có gì đó đang bóp chặt lấy cổ của cô nên cô không phát ra âm thanh được. Ngay sau đó chuyện khủng khiếp xảy ra, có một cái bóng hình người đang hắt lên đằng sau tấm màn, nó chồm tới chụp lấy tay Tuyết Nhạn.
“Không a a a a!”
Mấy người Nhuận Ám lập tức chạy tới WC, họ thấy Tuyết Nhạn co rúc ở một góc khóc rống lên và chỉ thẳng vào tấm gương.
“Trong gương có thứ gì đó đáng sợ lắm. Tôi tin các người! Anh Bằng,chúng ta dọn nhà đi, sống ở đâu cũng được, làm ơn hãy cứu chúng tôi.”
Nhâm Tĩnh đi tới trước gương tỉ mỉ quan sát sau đó lên tiếng:
“Hiểu rồi, lúc nãy tôi chưa nói xong. Ngoại trừ việc bỏ trốn ra thì chúng ta có thể điều tra xem lúc còn sống Tạ Tiểu Hào và Trương Quân đã gặp phải chuyện gì, cách họ bị giết có gì giống nhau không.”