Cũng may, người chết thứ tư là Âu Tuyết Nhạn. Nhâm Tĩnh nhìn qua phòng Âu Tuyết Nhạn rồi lên tiếng:
“OK, cứ dựa theo kết hoạch của em mà tiến hành. Tiếp theo chúng ta sẽ chờ tin tức của em gái anh, còn anh cứ về trước đi, nếu có tin tức gì anh phải gọi điện thoại cho em sau đó nói cho em biết về thời gian chị ấy chết để chị ấy còn phối hợp với chúng ta. Anh hãy nhớ, chúng ta không chỉ cứu Âu Tuyết Nhạn mà còn tự cứu lấy số mạng chúng ta. Chỉ cần chị ta có thể sống sót thì số mệnh chết tiệt này có thể được giải trừ, anh đừng xem đây là giúp người khác mà hãy xem nó như chiếc phao cứu mạng mình được không?”
Nhuận Ám rất nể tính cách kiên cường của cô bé này. Mang số mệnh khủng khiếp như vậy trên người mà vẫn bình tĩnh như thế đã hơn người khác rất nhiều. Có lẽ nội tâm của cô cũng sẽ rất yếu ớt nên mới phải cố ra vẻ.
Bảy năm qua anh ta từng nghĩ đến chuyện giải trừ nguyền rủa, thậm chí anh cũng muốn đi tìm những người bị nguyền rủa giống anh, nhưng nỗi sợ làm anh chùn bước, nói gì thì nói cái chết của cha mẹ giống như bóng ma lượn lờ trong lòng anh. Nhuận Ám luôn cảm thấy mình có thể sống đến bây giờ đều là do anh ta trộm được tuổi thọ trong tay thần chết. Cũng may Nhuận Lệ chẳng biết gì, tuy trong lòng cô cũng vẫn bị ám ảnh nhưng sống tốt hơn anh nhiều.
Trên đời này có rất nhiều cái chết, nhưng chết theo kiểu biết rõ mình sẽ bị giết trong tương lai nhưng không biết vào lúc nào, cái gì sẽ giết mình, đó là một sự tra tấn tinh thần khủng khiếp. Nhâm Tĩnh có thể dùng thái độ nhẹ nhàng để đối mặt đã là không tệ rồi. Bằng mọi giá anh cũng phải tin tưởng cô bé.
“Anh biết rồi, anh sẽ liên hệ với em sau.”
Sau khi Nhuận Ám rời khỏi nhà, Nhâm Tĩnh vẫn ngồi lì bên trong phòng khách. Bây giờ là một giờ rưỡi sáng, tuy nhiên cô vẫn tỉnh như sáo, chẳng cảm thấy buồn ngủ chút nào.
Giết chết nạn nhân trước khi chuyện đó xảy ra à……
Cô đã tính tới bước này rồi, nhưng trước đó cô chưa từng linh cảm được người bị nguyền rủa là ai, còn bây giờ thì khác. Người chết thứ tư là Âu Tuyết Nhạn. Cơ thể cô không tự chủ được đứng lên đi tới nhà bếp. Con quỷ dữ núp sâu trong lòng cô bắt đầu thì thầm vào tai cô, làm cô vô thức rút ra một con dao. Âu Tuyết Nhạn nằm ngủ ở một chiếc giường cách cô chỉ có hai mươi mét. Sao cô không thử đâm một nhát, như vậy đơn giản hơn kế hoạch cô tự vạch ra rất nhiều nhỉ? Cô có cảm thấy tội lỗi không? Giờ cô không ra tay thì sau này cô sẽ chết, dù sao đều là người bị nguyền rủa, sao cô ta không nhường cơ hội được sống cho cô?
“Không!”
Loading...
Cô đột nhiên hét lên, con dao rớt xuống đất. Nhâm Tĩnh ngồi chồm hổm dưới đất liên tục lắc đầu. Cô chính mắt thấy mẹ mình chết, cảm giác sợ hãi cũng đã len lỏi bám vào trong tâm trí của cô rồi. Thứ nguyền rủa độc ác không có ai giải thích được cũng chẳng biết cách để chống lại này quá đáng sợ. Đó là lý do Nhuận Ám không có lòng tin với cô. Tại sao! Tại sao cô không kế thừa thể chất đặc biệt của cha, tại sao cô không thể có được đôi mắt đó?
Cô mơ màng nghĩ về quá khứ của mình. Không một ai có phủ nhận được sức mạnh của một thế lực ngầm mang tên là thời gian. Thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả dấu vết, sự tồn tại của cả một thời đại, một đế chế hay đơn giản chỉ là một cuộc đời. Nhưng cái thời gian không thể xóa đi được đó chính là quá khứ……
Ông bà nội mất sớm, rất nhiều người từng bước qua cuộc đời của cha đều không sống được bao lâu, những cô gái trở thành người yêu của cha đều chẳng có kết cục tốt. Khi còn bé cô vẫn cảm giác rất kỳ quái, sao cha mình lại có một đôi mắt lạ lùng đến vậy? Tại sao mọi người đều nói cha chết không rõ nguyên nhân, thậm chí ông ba ngoại và cả họ ngoại đều không đến thăm cô. Chẳng có hàng xóm nào muốn dây dưa với gia đình cô cả, mọi người đều nói xấu sau lưng cha, không ai quan tâm đến ông ta ngoại trừ mẹ.
Cô nghe đồn khi cha được sinh ra hình như ông nội không thích cha chút nào vì cha có một đôi mắt màu tím. Người ta bảo màu tím sinh ra để cân bằng giữa màu đỏ rực và màu xanh trầm tĩnh, định mệnh vẫy gọi nó bằng cái tên của niềm kiêu hãnh, đại diện cho hoàng gia và quý tộc vào thời La Mã khi nó phủ kín phủ toàn bộ cung điện của Cleopatra và Ceasar, đồng thời mang một chút lãng mạn huyền bí cho tình yêu, giống như cái cách những bông hoa violet ngọt ngào làm sáng bừng lên vẻ ngoài của nữ thần sắc đẹp Aphrodite. Nhưng rất ít ai biết rằng màu tím còn có tác dụng miêu tả chiều sâu của bóng tối tốt hơn hẳn các màu khác nên nó luôn được người ta dùng trong những nghi lễ tà thuật. Đó cũng chính là điều ông nội cảm nhận khi nhìn vào màu mắt đầy u ám của cha. Hệt như một điềm báo, từ lúc còn rất nhỏ cho đến khi trưởng thành, tất cả những người bên cạnh cha lần lượt chết đi, và cái chết của họ cũng vô cùng quái gở.
Đầu tiên không ai khác chính là ông nội. Ông ấy chết trong một căn phòng đóng kín, không hề có một chút thương tích nào, nguyên nhân cái chết được pháp y đoán là do trụy tim nhưng ông nội vẫn luôn khỏe mạnh. Năm đó cha chỉ mới năm tuổi.
Sau đó thì bà nội cũng chết. Bà ấy đã theo ông nội xuống dưới cõi âm bằng cách treo cổ, nhưng điều cảnh sát nghi ngờ là dưới chân bà không hề có vật để kê chân. Đáng lẽ tình huống này làm người ta suy đoán là bị sát hại nhưng bà cũng ở trong một căn phòng đóng kín. Dần dần đến dì dượng, chú bác, bạn thân của ông nội đã chết liên tục mười người. Mà điều trùng hợp là những người này đều đã nhìn vào đôi mắt u ám của cha. Lời đồn càng lúc càng kinh khủng, người vô thần thì đoán cha là hung thủ đã giết tất cả bọn họ, còn kẻ mê tín dị đoan thì tin rằng đây là tai ương từ trên người cha giáng xuống. Lúc đó thể chất đặc biệt của cha cũng đã bước lên sân khấu để chờ đợi màn trình diễn của mình, chỉ là đến cả cha cũng chẳng biết nó có tác dụng gì. Ông ấy cũng sợ hãi khi thấy quá nhiều người chết, nhưng có liên quan quái gì đến ông đâu, ông ta cũng đâu có rủa họ chết? Nhưng rốt cuộc chẳng ai thèm tin ông, loài người luôn dùng những biện cách cực kì ngu xuẩn để đối xử với thứ mà mình không biết. Cha cô vô tội cuối cùng lại phải gánh chịu lời sỉ vả của thế gian. Mọi chuyện không dừng lại ở đó, những bạn bè thân thiết hay người yêu của cha đều chết cả. Sau cùng chuyện gì đến cũng đến, chẳng có ai dám làm bạn với cha, thậm chí ngay cả nói chuyện cũng không dám. Mỗi khi ông ấy xuất hiện, người xung quanh đều sẽ lập tức tránh đi hết, quyết không để ánh mắt mình nhìn thấy đôi mắt của ông.
Thế rồi mẹ cô xuất hiện, xua đi những gai góc của dòng đời và mang ánh nắng đến con tim ông ấy.
Khi đó cha đã thi đậu học vị thạc sĩ chuyên ngành tâm lý học và được cấp học bổng đi nước ngoài. Người ở đó không biết quá khứ của ông nên cuộc sống của ông ấy khá ổn. Lúc đó mẹ là bệnh nhân của cha. Mẹ cô - tiểu thư nhà giàu sống an nhàn nên cảm thấy cuộc đời trống rỗng và cô đơn, được cha đưa đi trị liệu tâm lý chán nản. Tình yêu có họ chẳng khác gì mấy phim ngôn tình cả, tiểu thư xinh đẹp và anh chàng bác sĩ trẻ may mắn. Dù sao thì trong suy nghĩ của con gái mới lớn, một chàng trai bác học đa tài với đôi mắt bí ẩn không giống người phương đông, lại còn nhẹ nhàng lãng mạn rất dễ hạ gục trái tim nhỏ bé của cô. Cha phân vân không biết làm sao tiếp nhận tình cảm của mẹ, vì ông biết có thể sẽ đem đến bất hạnh cho bà. Thật sự chuyện quá khứ không liên quan gì đến ông, nhưng ông rất yêu mẹ nên không muốn mạo hiểm. Mẹ thời thiếu nữ rất đẹp, lại thông minh, nhiều tài lẻ, ông không muốn bà phí hoài thanh xuân tươi đẹp của mình cho ông.
Sau tất cả, người trẻ tuổi nhiệt huyết chẳng thể kiềm chế được tình yêu nồng cháy, mẹ dắt cha đến gặp ông ngoại và xin được kết hôn với nhau. Tất nhiên ông ngoại giận tím mặt, nhà giàu có luôn để ý đến mặt mũi và sự phô trương, sau khi điều tra thân thế của cha thì người trong gia tộc lại càng phản đối. Thế là kịch bản cũ rích diễn ra, mẹ vì tình yêu đã bỏ trốn khỏi nhà chạy theo cha, nhưng bà lại không ngờ mình một đi không trở lại. Sau khi cưới xong cuộc sống khá khó khăn, nhưng mẹ vẫn dịu dàng với cha, vẫn dành trọn yêu thương cho mình.
“Phải chi Tĩnh có ánh mắt giống chồng em thì tốt, em thích đôi mắt của anh.”
Mẹ rất mê đắm ánh mắt của cha, đó cũng là điều ông cảm thấy may mắn. Ít ra con gái của ông không cần phải mang cái danh đứa trẻ tai họa. Nhâm Tĩnh lúc đầu cũng cảm thấy vậy, nhưng sau khi mẹ mất cô lại căm hận điều này. Trước khi mẹ chết năng lực của cha không hoàn toàn thức tỉnh, nhưng ông đã cảm nhận được mẹ sẽ gặp nguy hiểm. Trong nhật ký cha cũng có nhắc đến chuyện này, mẹ sống ở nước ngoài lại là người vô thần nên bà chỉ coi đó là mê tín.
Cuối cùng bà vẫn bị quỷ giết chết. Cha dằn vặt bản thân, cho rằng mình đã hủy đi cuộc đời của mẹ. Nhưng ai có thể đoán trước được đây có phải là ngẫu nhiên hay không? Lòng khao khát muốn biết trước tương lai trỗi dậy, kích thích tất cả mạch máu trong người ông, và rồi thể chất đặc biệt thức tỉnh. Ông đã linh cảm con gái mình sẽ chết cho nên đã để lại cho cô một cuốn nhật ký. Bây giờ số mệnh đổi chỗ, nó giáng xuống đầu cô. Vậy cô có nên giết Âu Tuyết Nhạn ngay bây giờ không? Trong lúc đó Âu Tuyết Nhạn đột nhiên tỉnh dậy. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Đây ở đâu? Xung quang tối đen như mực. Một lát sau cô mới nhớ mình đang ở trong nhà của Nhâm Tĩnh. Cảm giác sợ hãi từ từ lan tỏa, cô bắt đầu thấy có gì đó sai sai.
Sao lại tối như vậy? Cô nhớ mình có mở đèn ngủ mà! Cô vội với tay bật đèn lên, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nắm chặt chiếc chăn. Mấy giờ rồi nhỉ? Ngày mai, không, ngày hôm nay có nên đi làm không? Cô cứ xin nghỉ vô cớ, thế nào tổng biên tập cũng nổi giận. Mà kệ vậy, hiện giờ quan trọng nhất là giữ mạng, công việc thì sau này tính. Cô quay đầu nhìn bốn phía, thấy không có gì bất thường nên nằm xuống ngủ tiếp. Ai ngờ khi đầu cô vừa chạm vào gối thì Tuyết Nhạn nhảy dựng lên, cái rương ở nhà trọ lại xuất hiện ở góc phòng! Chân cô đã trở nên tê dại, liên tục lùi về sau chuẩn bị chạy trốn. Đột nhiên phát hiện cái rương ở góc phòng đã biến mất.
Là ảo giác?
Không, sẽ không đơn giản như vậy…..
Nhâm Tĩnh cầm con dao để vào trong hộp đựng dụng cụ. Mẹ sẽ không mong cô làm như vậy, nếu như giết chết Âu Tuyết Nhạn có thể giữ được mạng thì cũng không thoát khỏi dằn vặt của tòa án lương tâm. Cô không muốn vì mình mà hy sinh mạng người khác. Thôi cứ đi ngủ một giấc đã, chuyện sau đó thì đợi cô dậy rồi tính.
“Ối, người chết thứ tư là chị Âu?”
“Ừ, đúng vậy. Linh cảm không thể nào sai được, tiếc là thời gian linh cảm của anh và em khác nhau, nếu không bây giờ chúng ta đã biết khi nào cô ta chết.”
Nhuận Ám vừa ăn cơm vừa kể cho Nhuận Lệ nghe về trao đổi của anh với Nhâm Tĩnh. Cô càng nghe càng hưng phấn, thậm chí còn nói:
“Vậy thế này, hôm xảy ra chuyện em sẽ xin nghỉ để sang phụ anh…”
Thấy môi Nhuận Ám càng lúc càng trề ra, cô đành than:
“Ây dà, anh thì tốt rồi, vừa viết xong tác phảm mới nên nhà xuất bản cho nghỉ dài hạn. Được rồi, trong khoảng thời gian này
em có xem bản xếp hạng best seller. Sách của anh….”
“Ăn nhanh lên, nay em nói nhiều thế, không đi làm à?”
“Anh cứ yên tâm, em sẽ điều tra giúp cho các anh, nhất định phải bảo vệ tốt chị Âu nhé! Khi em có linh cảm em sẽ gọi.”
Đúng là con em của mình chỉ biết quan tâm người khác. Nghĩ đến đây Nhuận Ám cảm thấy mình hơi hèn, chỉ việc cứu mạng anh và em gái mà anh lại có ý giết Âu Tuyết Nhạn. Nhuận Lệ vừa xỏ giày vào đi không lâu lại vội vã chạy vào. Nhuận Ám liếc nhìn cô:
“Gì nữa, quên mất cái gì à?”
“A, em cảm nhận được rồi, chị Âu ba ngày sau sẽ chết!”
Một tiếng sau anh ta đã chạy tới nhà Nhâm Tĩnh. Âu Tuyết Nhạn nói mình chỉ còn sống ba ngày, gương mặt cô ta còn trắng hơn cả tờ giấy, cứ bám lấy Nhuận Ám hỏi thăm suốt.
“Tôi không muốn chết! Tôi không muốn….”
Nhâm Tĩnh mở bản đồ ra kiên nhẫn chỉ vào đó:
“Chị Âu, em biết chị không muốn chết, vậy thì nhất định phải nghe lời bọn em. Hiện nay đã xác định chị bị nguyền rủa, cho nên ba ngày tới chúng ta phải nghiêu cứu phương pháp giúp chị sống sót qua thời gian đó. Chị nhớ kỹ, chỉ cần vượt qua 0 giờ của ngày sau đó chị sẽ sống.”
Âu Tuyết Nhạn xụi lơ như một quả bóng bị xì hơi, im lặng nghe Nhâm Tĩnh giải thích kế hoạch cụ thể. Âu Tuyết Nhạn cũng hơi thất vọng, trước kia cô còn tưởng rằng họ sẽ lấy trấn yêu tháp hay các loại kiếm trừ tà, nhưng chẳng có gì cả. Có điều vậy còn đỡ hơn một mình cô phải đối mặt với sợ hãi. Tất cả thắc mắc của Âu Tuyết Nhạn đều được Nhâm Tĩnh giải đáp:
“Trong ba ngày này tôi sẽ được an toàn?”
“Hừm… nếu đối với chị còn sống tức là an toàn thì ba ngày này chị sẽ không chết. Nhưng em không loại trừ sẽ có hiện tượng tâm linh làm chị sợ, hy vọng chị kiên nhẫn.”
Giống như cái rương xuất hiện hôm qua sao?
“Trong ba ngày tới chị cứ quay về nhà mình ngủ đi, đợi ở chỗ này cũng không thấy an toàn. Chị cứ đi làm như bình thường.”
Nhuận Ám đề nghị với Tuyết Nhạn nhưng cô sống chết cũng không muốn về cái chỗ quỷ tha ma bắt đó.
“À tôi nghĩ kĩ rồi, tôi ở lại đây là tốt nhất.”
“Em không có ý gì, ở đâu cũng như nhau thôi, chẳng có an toàn và nguy hiểm nào đáng bàn cả, chủ yếu là sau ba ngày đó. Nếu chị sợ cứ ở lại đây, em ngủ với chị, có chuyện gì có thể gọi em dậy.”
Âu Tuyết Nhạn nghe vậy thì khóc cả một dòng sông, cảm ơn Nhâm Tĩnh rối rít:
“Cảm ơn em, không ngờ em nhiệt tình với chị quá…”
“Không cần cảm ơn em, sau ba ngày chị nhất định phải làm hết sức mình, để bọn em đảm bảo chị còn sống. Em không hứa trước được gì cả, thật xin lỗi…”