Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Chuỗi số liệu liên tiếp khiến đám người vây xem nghe mà ngẩn ra, ngược lại, ánh mắt Mạc Ngữ lại sáng lên rất nhiều.
"Ta tính toán thử." Mạc Ngữ lấy điện thoại di động ra, dường như muốn tìm phần mềm tính toán hoặc thứ gì đó tương tự.
"Không cần nhờ công cụ, chỉ dùng đầu óc của ngươi." Hạ Chí lại mở miệng lần nữa, "Đầu óc của ngươi có thể giải quyết tất cả vấn đề."
Mọi người không nhịn được lại bắt đầu oán thầm Hạ Chí, cho dù Mạc Ngữ người ta có chỉ số IQ cao, nhưng đại não của người ta cũng không phải máy tính, sao có thể giải quyết tất cả vấn đề?
Thế nhưng, Mạc Ngữ lại thật sự để điện thoại di dộng xuống, nàng nhìn Hạ Chí, trong mắt lóe lên quang mang khác lạ.
"Hạ lão sư, vậy ta nên làm thế nào?" Rốt cục Mạc Ngữ cũng bắt đầu ý thức được, vị giáo viên thể dục này hiểu rất rõ nàng, có lẽ còn hiểu rõ hơn nhiều so với dự đoán của nàng, tất cả những lời hắn nói thoạt nhìn đều không phải bắn tên không đích.
"Nhắm mắt lại, hô hấp chậm dần, sau đó những số liệu và cả công thức tính toán đều sẽ tự động xuất hiện trong não ngươi. Thật ra ngươi cũng không cần tận lực làm gì, chuyện ngươi phải làm là tận lực biểu diễn ra thiên phú của ngươi." Hạ Chí chậm rãi nói: "Mạc Ngữ, chuyện ngươi phải làm chính là tin tưởng bản thân mình, tin tưởng năng lực của mình, ta tin tưởng rất nhanh ngươi sẽ tìm ra được đáp án."
Mọi người lại cảm thấy không còn gì để nói, rốt cuộc đây là lão sư hay là thần côn? Vì sao ta cảm thấy lời phát ra từ trong miệng hắn nghe có vẻ không khoa học vậy?
Thế nhưng khiến mọi người càng im lặng hơn là, tựa hồ Mạc Ngữ thật sự tin tưởng Hạ Chí, nàng thực sự nhắm mắt lại, cứ lẳng lặng mà đứng dưới ánh mặt trời như vậy, trên gương mặt tuyệt mỹ của nàng đã xuất hiện mấy giọt mồ hôi, nhưng nàng lại như không hề phát giác, cả người nàng tựa như đã tiến vào một loại cảnh giới có chút kỳ diệu.
Loading...
Xấp xỉ một phút sau, đột nhiên Mạc Ngữ mở mắt, sau đó mở miệng nói: "Ta biết rồi, là..."
Trong giọng nói của Mạc Ngữ có hưng phấn rất rõ ràng, nhưng nàng lời còn chưa dứt đã bị Hạ Chí ngắt lời.
"Không cần nói đáp án cho ta." Hạ Chí mỉm cười, sau đó, bóng rổ rời khỏi tay.
Bóng rổ vẽ ra một đường vòng cung duyên dáng trên không trung, sau đó, lọt vào trong rổ.
"Bốp bốp bốp..." Tiếng vỗ tay vang lên, pha ném rổ vừa rồi thật sự quá đẹp!
"Hạ lão sư lợi hại!"
"Trâu, không hổ là giáo viên thể dục!"
"Chẳng trách dám khinh bỉ đội bóng rổ!"
"Vào rổ, quá đẹp trai!"
...
Mặc dù chỉ là một lần ném rổ, nhưng khoảng cách mười mét lại có thể tiện tay ném bóng vào rổ, thậm chí ngay cả khung bóng rổ hắn cũng chưa nhìn, đây tuyệt đối là cao thủ!
"Từ giờ trở đi không nên nhắm mắt lại, ngươi phải biết, mắt là công cụ quan trọng nhất để ngươi sưu tầm số liệu, mà đầu óc ngươi lại căn cứ số liệu ngươi lấy được để tính toán. Ta sẽ không trực tiếp nói số liệu cho ngươi biết, nhưng kỳ thật rất nhiều số liệu ngươi đều có thể lấy được thông qua tính toán." Hạ Chí vừa nói vừa nhặt quả bóng rổ lên, "Mạc Ngữ, tiếp theo ta sẽ tiến hành ném rổ chín mươi chín lần, thời gian nghỉ giữa hai lần ném rổ sẽ không vượt quá ba giây, cho nên ngươi phải nhìn thật rõ vị trí và phương thức mỗi một lần ta ném rổ, như vậy ngươi sẽ lấy được rất nhiều số liệu mẫu khi ném rổ."
Ném rổ liên tục chín mươi chín lần?
Mọi người nhất thời có chút hưng phấn, Hạ lão sư đang chuẩn bị trổ tài sao?
Thật ra trong số những người vây xem, không thể nói là bọn họ có thiện cảm với vị giáo viên thể dục mới tới này, nhưng so sánh ra, đại đa số người càng không thích ba tên đội viên đội bóng rổ kia. Lúc này, mặc dù mọi người cảm thấy vị Hạ lão sư trước mặt có chút trang bức quá mức, hơn nữa còn có thành phần lừa dối xảo trá, nhưng trên tâm lý, bọn hắn lại càng muốn đứng về phía Hạ Chí, nếu Hạ Chí có thể tàn nhẫn đả kích ba tên gia hỏa đội bóng rổ kia, mọi người đều sẽ rất vui vẻ.
"Mạc Ngữ, chuẩn bị xong chưa?" Giọng nói có chút nghiêm túc của Hạ Chí lại vang lên lần nữa.
"Hạ lão sư, ta đã chuẩn bị xong." Giọng nói của Mạc Ngữ rất bình tĩnh, xem ra nàng đã chuẩn bị xong thật.
"Tốt, bắt đầu!" Bóng rổ trong tay Hạ Chí lại tuột khỏi tay.
Bịch!
Lại một lần nữa vào rổ.
Bốp bốp bốp...
Tiếng vỗ tay vang lên lần nữa, nhưng thậm chí không đợi mọi người bắt đầu hoan hô đã phát hiện Hạ Chí đứng dưới rổ nhặt bóng, sau đó hắn nhanh chóng lùi lại, rời xa vòng rổ, tiếp theo lại một lần nữa ra tay.
Bịch!
Bóng rổ lại một lần nữa vào rổ!
Vài phút kế tiếp là thời gian cho Hạ Chí biểu diễn, hắn vẫn chưa dừng lại, không ngừng ném rổ, sau mỗi lần ném rổ, hắn lại nhanh chóng chạy tới dưới rổ tiếp được bóng rổ, sau đó lại rời xa vòng rổ, lại ném rổ, cứ như vậy vòng đi vòng lại, mà kết quả mỗi một lần ném rổ đều nhất trí kinh người, mỗi một lần đều vào rổ!
Vừa mới bắt đầu, bốn phía còn có tiếng vỗ tay, nhưng dần dần, bốn phía đã yên tĩnh trở lại, mặc dù số người tụ tập chung quanh sân bóng rổ càng ngày càng nhiều, nhưng mỗi người đều bị màn biểu diễn của Hạ Chí làm chấn kinh. Trên sân bóng, Hạ Chí rất tùy ý ném rổ, mỗi một lần ném rổ đều đứng ở vị trí khác nhau, nhưng mỗi một lần đều lọt rổ không chút sai sót, này… này… này là ma thuật hay là thần tích?
Lúc này, ngoại trừ tiếng bóng rổ lần lượt đập vào rổ, còn có tiếng đếm số chưa hề dừng lại.
"Ba mươi tám!"
"Ba mươi chín!"
...
"Sáu mươi chín!"
"Bảy mươi!"
...