Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
"Chín mươi lăm!"
"Chín mươi sáu!"
Hạ Chí đã ném vào rổ liên tục chín mươi sáu quả, đoàn người an tĩnh lại bắt đầu có chút rối loạn, có nữ sinh không nhịn được hô lên: "Chỉ còn ba quả cuối cùng!"
Khi Hạ Chí lại một lần nữa ném bóng vào rổ, có mấy người không hẹn mà cùng hô lên: "Chín mươi bảy!"
Vài giây đồng hồ sau, càng nhiều người hơn cùng hô to: "Chín mươi tám!"
Tiếp qua vài giây, tới hơn một nửa người ở đây cùng nhau hô lớn lên: "Chín mươi chín!"
Chỉ là sau lần hô này, mọi người lại đột nhiên yên tĩnh trở lại, toàn trường vốn đang phấn khích dường như đột nhiên bị dập tắt.
"Ta… ta nhìn lầm sao?"
"Không đúng, quả này chưa vào?"
Loading...
"Hình như là bắn ra từ trong rổ..."
"ĐM, chuyện này quá không khoa học, vì sao nó chưa vào rổ?"
...
Một đám người vốn đang chuẩn bị hoan hô lại đột nhiên phát hiện tình tiết không đúng, chín mươi tám quả bóng trước đó, mỗi một quả đều vào rổ, kết quả một quả cuối cùng này lại có thể không vào!
Này, này mẹ nó không phải đang đùa ta sao?
Vô số người trong lòng thầm than thở, sao Hạ lão sư này có thể như vậy? Nào có ai lại làm như hắn? Hắn không thể trang bức cho trót từ đầu tới cuối sao?
Hạ Chí lại nhặt bóng rổ lên, nhưng lần này, hắn không tiếp tục ném rổ, mà đối với việc lần cuối cùng bản thân ném rổ thất bại, dường như hắn cũng rất thờ ơ, hắn chỉ cầm bóng rổ đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn Mạc Ngữ, nhưng hắn không nói gì. Lúc này, ánh sáng mặt trời vẫn rất chói lóa, nhưng nếu nhìn kỹ Hạ Chí sẽ phát hiện, mặc dù vừa rồi hắn mới tiến hành một hồi vận động tương đối kịch liệt, nhưng trên mặt trên trán hắn đều không có mồ hôi, dù chỉ là một giọt, dường như với hắn, liên tục ném chín mươi chín quả bóng rổ vốn là một chuyện rất dễ dàng.
Bốn phía không ngừng xì xào bàn tán, nhưng tổng thể vẫn có vẻ an tĩnh.
Xấp xỉ một phút sau, rốt cục Hạ Chí cũng mở miệng lần nữa: "Mạc Ngữ, đã đủ mẫu số liệu rồi chứ?"
"Được rồi, Hạ lão sư, ta vốn cảm thấy thiếu một chút, chẳng qua lần cuối cùng ngươi cố ý ném trật, vừa vặn để ta bổ đủ số liệu." Mạc Ngữ bình tĩnh trả lời.
Cố ý ném trật?
Mọi người ngẩn ra, thì ra là hắn cố ý không để bóng bay vào rổ?
"Rất tốt, ngươi có thể tính toán ra ta cố ý ném trật, nói rõ ngươi đã thành công." Hạ Chí mỉm cười, "Hiện tại chúng ta còn có ba phút, ngươi dùng ba phút này để tính toán ra phương thức ném rổ thích hợp với bản thân nhất."
Hạ Chí vừa nói vừa đưa quả bóng trong tay cho Mạc Ngữ.
"Được, Hạ lão sư." Lần này Mạc Ngữ không chút do dự nhận lấy quả bóng rổ.
Mà lúc này, rốt cục bốn phía cũng lại bắt đầu náo nhiệt lên.
"Thì ra là hắn cố ý không ném vào!"
"Ta đã nói chuyện này không khoa học mà!"
"Quá trâu, muốn ném vào thì ném vào, muốn không vào sẽ không vào..."
"Nói nhảm, ta không muốn ném vào cũng sẽ không ném vào, chẳng qua Hạ lão sư thật trâu..."
"Quá mạnh mẽ, giáo viên thể dục trâu như thế lại có thể đến trường của chúng ta, thực đúng là không khoa học..."
"Chuyện này còn không đơn giản sao, khẳng định là nhờ mỹ nữ hiệu trưởng của chúng ta hy sinh nhan sắc..."
"Nhỏ giọng một chút, băng sơn hiệu trưởng đang ở đàng kia!"
...
Lúc này đúng là Thu Đồng cũng đang ở trong sân bóng rổ này, chẳng qua thật ra nàng chỉ vừa mới đến, vì thế nàng chưa nhìn thấy màn đại phát thần uy của Hạ Chí. Nhưng có một nữ giáo viên rất nhanh đã kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho nàng, cuối cùng nữ giáo viên ấy còn nói một câu: "Hiệu trưởng, bạn trai ngươi thật lợi hại!"
Thu Đồng vốn muốn phản bác, nhưng đột nhiên bốn phía lại truyền đến một trận ai ya, khiến Thu Đồng vô thức dời đi lực chú ý. Mà sở dĩ mọi người phát ra tiếng ai ya này, lại là vì Mạc Ngữ đã bắt đầu ném rổ, mà cú ném rổ đầu tiên của nàng, không hề nghi ngờ, không vào rổ.
Chẳng những không vào, trên thực tế, bóng rổ vốn còn chưa đụng tới vòng rổ.
Mà ba người bên phía đội bóng rổ lại đang thở phào nhẹ nhõm. Cho dù Hạ Chí ném rổ rất lợi hại, vậy thì thế nào? Bọn hắn mới không tin Mạc Ngữ có thể thoáng cái đã biến thành cao thủ ném bóng.
Lần đầu tiên ném thử thất bại, hiển nhiên Mạc Ngữ cũng không nhụt chí, nàng chạy chậm tới nhặt bóng rổ lên, sau đó trở lại vị trí cũ, tiếp theo, lại ném rổ.
Lần này, bóng rổ đập trúng vòng rổ, nhưng lại trực tiếp bắn ra ngoài.
Bốn phía lại là một mảnh tiếc hận, mà có người càng trực tiếp hô lên: "Mạc Ngữ, cố lên!"
Mạc Ngữ cũng không để ý tới giọng nói bốn phía, nàng lại nhặt bóng rổ lên, sau đó lại thử ném rổ.
Lần này vẫn chưa vào như cũ.
Lần thứ tư nếm thử, vẫn thất bại như cũ, lần thứ năm, vẫn là sai một ly.
Lần thứ sáu, vẫn chỉ kém một chút ít.
Mạc Ngữ khẽ nhíu mày, dường như có chút nghĩ không thông.
"Ngươi ném còn chưa đủ lực, trước đây quá ít rèn luyện, sau mỗi một lần ném rổ, lực lượng của ngươi lại suy giảm một chút, ngươi nhất định phải tính tới cả yếu tố này vào." Giọng nói của Hạ Chí vang lên rất đúng lúc, hiển nhiên hắn đã nhìn ra vấn đề của Mạc Ngữ.
Mạc Ngữ không nói gì, chỉ lại cầm lấy bóng rổ, thoáng điều chỉnh một chút, sau đó, lại ném bóng rổ ra ngoài.
Bóng rổ vẽ ra một đường cong ưu mỹ, bay thẳng về phía vòng rổ, tầm mắt mọi người thuận theo bóng rổ, vô số người cảm thấy tâm tình bị dẫn động, lần này, dường như mọi người đều có chút căng thẳng khẩn trương, liệu lúc này đây Mạc Ngữ có thể ném vào không?