Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Bóng rổ đập tới từ bên cạnh Hạ Chí, mà Hạ Chí còn chưa quay đầu, thậm chí hắn vốn không nhìn quả bóng rổ kia, chỉ mãi nói chuyện với Mạc Ngữ. Nhưng ngay vừa mới rồi, Hạ Chí rất tùy ý khẽ vươn tay đã có thể một tay đón lấy quả bóng rổ, thoạt nhìn không cần tốn nhiều sức. Mà mặc dù trông hắn có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng chỉ cần là người có chút hiểu biết nhìn thấy sẽ nhận ra, chiêu thức vừa rồi cũng không đơn giản!
Bên kia, sắc mặt số 10 cũng rất khó coi, hắn ta vốn định trực tiếp đập trúng Hạ Chí, cho dù đập không trúng, nhưng ít nhất cũng phải khiến Hạ Chí không cách nào đón bóng, khiến hắn phải mất mặt. Thế nhưng kết quả lại là Hạ Chí có thể dễ dàng không gì sánh được tiếp lấy quả bóng của hắn ta, khiến hắn ta phải thất vọng, đồng thời hắn ta lại càng ý thức được, chỉ sợ giáo viên thể dục mới tới này thật sự khó đối phó, bởi vì cho dù là chính bản thân hắn ta cũng không cách nào nhẹ nhõm đón lấy quả bóng rổ bay tới với lực lớn như vậy.
Mà Hạ Chí đã đón được bóng rổ, lúc này lại như hoàn toàn không thấy tất cả những người khác, hắn một tay nâng bóng rổ, tầm mắt còn đang đặt trên người Mạc Ngữ: "Đây là trận đấu bóng rổ đầu tiên của ngươi, cho nên ngươi chỉ cần so ném rổ với bọn họ là được rồi. Hiện tại ta dạy ngươi kỹ xảo xác định vị trí ném rổ."
Giọng nói của Hạ Chí cũng không lớn, nhưng rất rõ ràng, mỗi một người đang xem cuộc vui bên cạnh đều có thể nghe được, mà ba thành viên đội bóng rổ kia lại cảm thấy không thoải mái. Người còn biết xấu hổ là gì không? Cho dù là thi đấu hay là phương thức thi đấu, Hạ Chí vốn chưa từng hỏi thăm ý kiến của bọn hắn!
Nhưng vấn đề là bọn hắn vốn không cách nào phản đối, nếu bọn hắn biểu thị phản đối, nhất định sẽ bị mọi người khinh bỉ. Cho tới bây giờ Mạc Ngữ người ta chưa từng chơi bóng rổ lần nào, hiện tại mới bắt đầu học, so ném bóng thì thế nào?
Mà bây giờ, bọn hắn chỉ có thể ngoan ngoãn chờ Hạ Chí dạy Mạc Ngữ chơi bóng rổ ngay trước mặt mọi người, bởi vì bọn hắn cũng không cách nào phản đối. Dù sao thì nếu ngay cả 10 phút bọn hắn cũng không dám chờ, chẳng phải nói bọn hắn thật sự là củi mục, còn không bằng một nữ sinh mới học chơi bóng rổ mười phút?
"Mạc Ngữ, đối với tuyệt đại đa số người, ném rổ là một loại kỹ xảo rất không chính xác, mặc dù là cầu thủ bóng rổ vĩ đại nhất cũng không cách nào bảo đảm mỗi một lần ném rổ bản thân đều có thể ném trúng. Chắc chắn bọn hắn đã được huấn luyện ném rổ vô số lần, huấn luyện xúc cảm và bản năng, khi bọn hắn ném rổ, càng nhiều hơn là dựa vào ký ức bản năng của bắp thịt." Vẻ mặt Hạ Chí đã biến thành có chút nghiêm túc, giọng điệu cũng hết sức nghiêm túc, mà mặc dù là ba đội viên đội bóng rổ kia cũng không thể không thừa nhận, lúc này Hạ Chí không nói quàng, trong bóng rổ, cái gọi là bách phát bách trúng, thường thường chỉ là một loại truyền thuyết, dù là tuyển thủ giỏi tới mức nào cũng không dám bảo đảm mỗi một lần bản thân mình đều có thể ném trúng rổ.
Đang lúc mọi người cảm thấy Hạ Chí nói rất có lý, Hạ Chí lại bắt đầu nói hươu nói vượn.
"Thế nhưng Mạc Ngữ, ngươi lại không giống, ngươi có thể khiến việc ném rổ trở nên rất chính xác." Hạ Chí nhìn Mạc Ngữ, "Bởi vì, từ trên bản chất, thật ra ném rổ cũng là một loại toán học."
Loading...
Bốn phía lại ồn ào lên, hiển nhiên bọn hắn đều cảm thấy Hạ Chí đang nói hưu nói vượn, từ lúc nào việc chơi bóng rổ lại liên quan tới số học? Lẽ nào dùng chữ số viết điểm cũng được tính?
"Ném rổ cũng là toán học?" Mạc Ngữ lại như bắt đầu cảm thấy hứng thú.
Thấy phản ứng này của Mạc Ngữ, mọi người nhất thời bừng tỉnh, vị giáo viên thể dục vô sỉ này biết Mạc Ngữ thích toán học, cho nên dùng phương thức này để lừa dối nàng.
"Đương nhiên, trên thực tế, không chỉ là thể dục, gần như tất cả mọi chuyện đều có thể dùng toán học để giải quyết, chỉ có điều, đối với tuyệt đại đa số người, toán học quá khó khăn, bọn hắn chỉ có thể lựa chọn phương thức đơn giản hơn nhưng lại không quá chính xác để giải quyết vấn đề." Trong khoảnh khắc, giọng nói của Hạ Chí trở nên rất kỳ quái, dường như hơi mờ ảo, mà một chớp mắt kia, dường như hắn hơi thất thần, như đang nghĩ tới chuyện gì, nhưng rất nhanh Hạ Chí đã khôi phục bình thường, tiếp tục nói: "Thế nhưng Mạc Ngữ, ngươi không giống, trên phương diện toán học ngươi có thiên phú trác việt, ngươi có thể dùng toán học để giải quyết tất cả vấn đề."
"Tuy ta không hiểu hắn đang nói gì, nhưng trông có vẻ rất lợi hại!" Có người nói thầm một câu.
Sau đó, bên cạnh hắn ta có người trực tiếp nói thêm một câu: "Chính là đang trang bức!"
Tất nhiên mọi người đều hiểu rõ, chắc chắn Hạ lão sư này đang trang bức, chỉ là hắn muốn lừa bịp Mạc Ngữ mà thôi.
"Thật có thể dùng toán học để giải quyết tất cả vấn đề sao?" Giọng nói của Mạc Ngữ vang lên, giọng nói động lòng người nhưng không còn lạnh nhạt nửa, chỉ là có chút nửa tin nửa ngờ.
Không hề nghi ngờ, những lời này của Hạ Chí thật sự khiến nàng cảm thấy hứng thú, nhưng nàng vẫn có chút hoài nghi.
"Đây là một quá trình tiến hành theo chất lượng, hiện tại ngươi còn chưa nắm giữ tất cả phương pháp, nhưng trước mắt, chúng ta có thể dùng toán học để giải quyết vấn đề ném rổ, mà đây chỉ là bắt đầu." Hạ Chí chậm rãi xoay người, hướng mặt về phía rổ, "Mạc Ngữ, bóng rổ trong tay ta là một quả bóng rổ tiêu chuẩn, đường kính của nó là 24.6 centimet, trọng lượng là 640g, chiều cao của ta là 180 cm, mà hiện tại khi ta giơ bóng rổ, ta sẽ ném quả bóng rổ này ra từ độ cao hai mét. Trước mắt tốc độ gió là 2m/s, vị trí của ta cách bóng rổ vừa vặn mười mét, mà vòng rổ kia thì cao 3.1m, góc độ ném rổ của ta là sáu mươi độ, như vậy ngươi cảm thấy, ta cần dùng bao nhiêu lực để ném quả bóng này mới có thể khiến nó lọt vào rổ?"
Đám người bốn phía nghe mà ngẩn người, đây… đây đều là cái quỷ gì? Rốt cuộc đây là đang dạy thể dục hay đang dạy toán học? Trang bức tới trình độ này cũng thật quá mức đi?