“Ôi, từ lâu đã nghe nói Lộ tiên sinh tùy ý phóng khoáng, không ngờ lại hào phóng đến vậy, ha ha ha!”
Nhưng Lộ Tinh Lâm chẳng thèm nghe những lời khách sáo đó, anh vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm vào vị trí của Dư Lạc.
“Sao thế? Giờ lại tỏ ra xa lạ với tôi à?”
Dư Lạc ngượng ngùng đứng yên tại chỗ, ban đầu khi bước vào cô cảm thấy rất tức giận, đặc biệt khi nhìn thấy thái độ của chủ nhiệm Mã và Liễu San San thì càng thêm bực bội.
Nhưng chỉ một câu nói, một động tác của Lộ Tinh Lâm đã khiến cô bật cười. Lộ Tinh Lâm, vẫn giống hệt như trong ký ức của cô, luôn ra bài không theo kịch bản.
Anh luôn nhẹ nhàng xua tan những đám mây đen trong lòng cô, giúp thế giới của cô sáng sủa trở lại. Anh làm điều đó thật dễ dàng, khiến trái tim cô cũng dễ dàng rung động.
Chủ nhiệm Mã vội vàng gọi Dư Lạc: “Tiểu Dư, đứng ngẩn ra đó làm gì? Mau vào đây, tôi sẽ bảo…”
…gọi phục vụ thêm một chiếc ghế.
Chủ nhiệm Mã còn chưa nói xong, đột nhiên bị Lộ Tinh Lâm lạnh lùng ngắt lời, anh trào phúng cười nhạo một tiếng.
“Sao thế chủ nhiệm Mã? Ông cố tình không để lại chỗ cho cô ấy, chẳng phải là muốn cô ấy ngồi lên đùi tôi sao?” Anh thậm chí cũng không ngại nếu Dư Lạc thực sự ngồi lên đùi anh.
Loading...
Lời nói của Lộ Tinh Lâm rõ ràng có ý mỉa mai.
“Vừa nãy ông còn nói chỉ có bốn chỗ ngồi,” anh nhấn mạnh, “Hay là nói, ông với tư cách là lãnh đạo, hôm nay muốn làm gương tốt cho cấp dưới?”
Lời nói của Lộ Tinh Lâm sắc bén, đơn giản nói rõ không cho chủ nhiệm Mã ngồi.
Chủ nhiệm Mã vốn muốn tìm một bậc thang đi xuống, ông ta nghĩ rằng những việc như thế này thường sẽ không làm quá khó coi, và mọi người cũng sẽ không nói thẳng ra.
Rút một chỗ ngồi đi, sau đó xem tình hình thì có thể thêm lại. Đây đều là những tình huống dễ xoay chuyển.
Nhưng ông ta không ngờ, Lộ Tinh Lâm hoàn toàn không có ý định cho ông ta lối thoát, giống như chiếc chìa khóa xe đặt trên bàn cũng vậy.
Thái độ của Lộ Tinh Lâm đã quá rõ ràng.
Chủ nhiệm Mã khó xử, Liễu San San thấy vậy lập tức giải vây: “Thật ngại quá, Tiểu Lạc ngồi chỗ của tôi đi… Thời gian qua cô ấy đã giúp đỡ rất nhiều trong công việc, hôm nay lẽ ra là tôi nên rót trà cho cô ấy mới đúng.”
Nói xong, cô ta đứng dậy nhường chỗ cho Dư Lạc.
Dư Lạc cũng không khách sáo, nhìn thấy Liễu San San nhường chỗ, cô trực tiếp bước tới ngồi xuống, một câu cảm ơn cũng không nói.
Vị trí này vừa vặn đối diện với Lộ Tinh Lâm.
Sau khi ngồi xuống, cô đối diện với ánh mắt của Lộ Tinh lâm, nhìn thấy khóe miệng anh nhếch lên, nhìn cô.
Dư Lạc cảm thấy, lúc này anh giống như đang vẫy đuôi, như muốn tranh công, muốn được khen ngợi.
Chỉ là Tôn Khả thấy vậy khẽ thở dài, Liễu San San này thật sự không thông minh, đến lúc này rồi vẫn cố gắng nói mình đến đây để tiếp quản công việc, cố gắng định hình vai trò của Dư Lạc.
Lộ Tinh Lâm không chút khách sáo nào. Tôn Khả cũng ngầm hiểu thái độ của Lộ Tinh Lâm, anh ta nhấp một ngụm trà.
“Cảm ơn sự quan tâm của mọi người, nhưng Dư phóng viên hợp tác với chúng tôi rất tốt, hiện tại tiến độ công việc vẫn đang tiến triển đều đặn. Nếu không cần thiết thì cũng không cần thêm nhân sự mới đâu.”
Chủ nhiệm Mã thấy tình hình không ổn, vội vàng nói thêm: “Ha ha, không phải vậy, công việc chính của San San là quay chụp, còn Tiểu Dư lại không chuyên về mặt này. Hai người, một người lo hình ảnh, một người lo nội dung, thật sự vừa khớp, đây cũng là ý của lãnh đạo ở tòa soạn.”
Nói đến đây, Tôn Khả giữ đúng phép lịch sự, không nói thêm gì, nhưng cũng không ai gọi phục vụ vào để thêm ghế.
Cuối cùng vẫn sẽ có người phải đứng, người đó không phải Liễu San San thì sẽ là chủ nhiệm Mã, tuyệt đối không phải là Dư Lạc.
Suốt bữa ăn, Liễu San San chỉ bị bỏ mặc một bên, phụ trách châm trà đổ nước cho bọn họ, nghe bọn họ bàn về công việc, chỉ lag mỗi lần rót trà cho Dư Lạc, cô ta đều không tình nguyện.
Dù sao, cô ta cũng là tiền bối của Dư Lạc, vậy mà lại phải chịu đựng sự bất công này!
Dư Lạc, cũng thật là, ai đó nói vài câu khách sáo bảo cô ngồi, cô liền ngồi luôn, không tự nhận rõ thân phận của mình.
Buổi tiệc thương nghiệp, tất cả mọi người đều mang theo mục đích của riêng mình.
Sau khi buổi tiệc kết thúc, mọi người cùng nhau nói sẽ trở về căn cứ để tiếp tục kết nối công việc cho Liễu San San, hiện tại đuổi cô ta đi cũng không hợp lý.
Chủ nhiệm Mã rất khôn ngoan, đã sớm xin chỉ thị từ lãnh đạo.
Dù sao, sự xuất hiện của Liễu San San cũng là để hỗ trợ Dư Lạc. Nếu hai bên thật sự muốn hợp tác, cũng cần phải giữ mặt mũi cho nhau, hiện giờ không thể chỉ đuổi Liễu San San về một mình được.
Muốn đuổi chỉ có thể đuổi cả hai, hoặc sau này tìm ra sai sót trong công việc của cô ta, rồi mới có thể điều cô ta về.
Dù sao thì tòa soạn cũng đã cử hai người đến đây để tăng cường hợp tác, nếu chỉ giữ lại Dư Lạc, chẳng phải sẽ nói rõ là cô đi cửa sau sao?
Đến lúc đó, để chủ nhiệm Mã và Liễu San San truyền chuyện này về, Dư Lạc khó mà yên ổn trong tòa soạn.
Sau khi ăn xong, không khí có phần thoải mái hơn, khi đi trên đường, chủ nhiệm Mã bỗng đùa giỡn nhắc đến Dư Lạc.
“Tiểu Dư à, xem ra ở đây cô rất thoải mái nhỉ, còn làm cả móng tay, trước đây chưa từng thấy cô trang điểm thế này bao giờ!”
“Công việc bận rộn như vậy mà còn có thời gian làm móng tay, thật là có khiếu thưởng thức cuộc sống đấy chứ.”
“Nhưng mà, hưởng thụ thì cũng được, đừng lơ là công việc đấy nhé!”
Những lời nói như đùa nhưng thực ra câu nào cũng mang hàm ý châm chọc.
Dư Lạc còn chưa kịp lên tiếng, người bên cạnh đột nhiên lười biếng mà mở miệng: “Tôi nghe mà cảm thấy, dường như ông có ý kiến với việc cô gái nhỏ làm móng tay vậy?”
Lộ Tinh Lâm lười phản ứng ông ta, vừa mở miệng giọng điệu liền không tốt.
“Ôi! Cậu hiểu lầm rồi, không có chuyện đó đâu!” Chủ nhiệm Mã cười ngượng, “Ở tòa soạn chúng tôi, bình thường ai cũng vui vẻ cả, dù sao tôi cũng đã dẫn dắt tiểu Dư vài tháng, cũng coi Tiểu Dư như con mình ấy chứ.”