“Về nhiệm vụ công việc lần này, tôi không hề hay biết trước, nếu không cũng sẽ không sắp xếp một thực tập sinh tới!”
Lộ Tinh Lâm chỉ liếc mắt nhìn thoáng qua, chỉ qua vài câu nói, anh đã hiểu rõ mối quan hệ giữa Dư Lạc và người kia không tốt đẹp gì.
Chủ nhiệm Mã vẫn tiếp tục nói: “Hy vọng thực tập sinh của chúng tôi không làm phiền ngài. Lần này tôi đã đặc biệt gọi một nhân viên chính thức đến để phối hợp công việc.”
Lộ Tinh Lâm không có hứng thú đáp lại, chỉ khẽ nâng mắt ý bảo Tôn Khả trả lời.
Tôn Khả lập tức hòa giải: “Không có không có, Dư Lạc rất chuyên nghiệp và tận tâm, chúng tôi hợp tác với nhau rất tốt.”
Chủ nhiệm Mã coi đó như một câu nói xã giao, khi đề cập đến Dư Lạc trước mặt Lộ Tinh Lâm mà anh không có phản ứng gì, ông ta ngầm hiểu điều gì đó. Đã sớm nghe nói rằng tính cách của Lộ Tinh Lâm rất khó chiều, không dễ đối phó, và chủ nhiệm Mã cũng không nghĩ rằng Dư Lạc có khả năng đối phó được với anh.
Trong lúc mọi người đang cười nói, cửa phòng bao bất ngờ bị gõ.
“Ồ, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến! Vào đi nào!” Vừa dứt lời, cửa phòng từ từ mở ra. Dư Lạc cùng với một người khác đứng ngoài cửa, hai người bước vào cùng nhau.
“Tôi xin giới thiệu.” Chủ nhiệm Mã đứng dậy tiếp đón, “Đây là Liễu San San của tòa soạn chúng tôi, gọi cô ấy là San San hoặc Tiểu Liễu cũng được.”
Liễu San San rất phối hợp, lịch sự gật đầu chào: “Chào mọi người, xin lỗi đã làm phiền.”
Loading...
Bên này nhiệt tình đón tiếp, chủ nhiệm Mã lại dẫn Liễu San San ngồi xuống, còn Dư Lạc đứng phía sau và đóng cửa lại.
Cô đã biết hôm nay chắc chắn không có chuyện gì tốt, nhìn thấy chỉ có bốn chiếc ghế trong phòng, rõ ràng là có ý đồ sắp đặt.
Chủ nhiệm Mã cố tình không để ghế cho cô ngồi, ám chỉ rằng vị trí của cô sẽ bị Liễu San San thay thế.
Liễu San San vào công ty trước Dư Lạc một đợt, vốn không cùng một phòng ban với cô, thường ngày chỉ làm về chụp ảnh và chỉnh sửa, chẳng hiểu sao lần này lại bị nhét vào nhóm công việc này.
Điều khiến cô tức giận hơn cả việc "bị cướp mất công việc" là việc "bị phòng ban khác cướp công việc".
Dư Lạc đã quá quen với những trường hợp như vậy, đây không phải lần đầu tiên, nhưng lần nào cô cũng cắn răng chịu đựng vì chỉ cần qua kỳ thực tập, cô sẽ chuyển sang bộ phận khác, không còn trực thuộc chủ nhiệm Mã nữa.
Cô đứng ở cửa, không hề tỏ ra chút khác thường nào, chỉ là trong khoảnh khắc ngước lên, ánh mắt cô đối diện với ánh mắt của Lộ Tinh Lâm.
Chủ nhiệm Mã vẫn đang giả lả, cố tình nói:
“Tiểu Dư, cô thật là, đến chút tinh ý cũng không có? Mau lại đây rót trà giúp mọi người.”
Liễu San San lập tức đứng dậy, giả vờ xin lỗi: “Để tôi làm cho! Sao lại thiếu ghế nhỉ, tôi sẽ gọi nhân viên phục vụ thêm ghế…”
“Ôi chao, nhìn tôi kìa, quên mất luôn. Tiểu Dư bình thường rất nhiệt tình, ăn cơm là thích rót trà cho mọi người, gọi cô ấy ngồi mà cô ấy không ngồi, thành ra tôi cũng quên mất.” Chủ nhiệm Mã nói.
Liễu San San phụ họa: “Không thể như vậy đâu, dù sao thì trước đây, tiểu Dư cũng là người theo dõi dự án này.”
Tôn Khả nhìn hai người bọn họ đang bỡn cợt lẫn nhau, cũng lập tức hiểu ra. Rõ ràng là đang cố tình làm khó Dư Lạc, còn ngầm ám chỉ rằng cô không có năng lực gì, chỉ biết nịnh nọt lãnh đạo, và câu nói “giúp đỡ” của Liễu San San lại ngụ ý rằng cô ta sẽ tiếp quản công việc này.
Dư Lạc mới đến câu lạc bộ chưa bao lâu, lý ra họ cũng chưa hiểu rõ cô, mối quan hệ chưa đủ sâu sắc. Thế mà giờ lại có một người “quen thuộc” xuất hiện để bàn luận về cô, định hình tính cách của cô, thật sự là đầy tính thuyết phục.
Đúng là lão làng chốn công sở, trò này chơi quá thuần thục.
Nhưng Tôn Khả đột nhiên nhớ lại, sáng nay đã nhìn thấy giao diện của điện thoại Lộ Tinh Lâm, không phải chính là vòng bạn bè của Dư Lạc sao!
Vậy nên, thật đáng tiếc, chiêu này không có tác dụng với Lộ Tinh Lâm.
Tôn Khả khẽ nhướng mày, chờ xem kịch hay.
Khi tiếng trêu chọc vang lên khắp phòng, Lộ Tinh Lâm đang ngồi ở vị trí chính, đột nhiên đêm chìa khóa xe trong túi ném lên bàn.
Qua một lát sau, anh nhìn về phía người đứng bên kia, vỗ vỗ lên đùi mình.
“Đứng không mệt sao? Lại đây ngồi.”
Phòng bao vốn đang náo nhiệt bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Ngay cả Tôn Khả, người luôn giữ thái độ xem kịch, biết chắc Lộ Tinh Lâm sẽ ra tay, nhưng cũng không ngờ tới phản ứng này của anh.
Tôn Khả: … Chết tiệt, chơi thật đấy à?
Lộ Tinh Lâm rõ ràng là nghiêm túc, nếu không thì đã chẳng lấy cả chìa khóa xe trong túi áo khoác ra.
Hành động này chẳng phải là để cô gái ấy ngồi lên mà không bị khó chịu sao? Phải nói rằng, cũng khá chu đáo đấy chứ.
Sắc mặt của chủ nhiệm Mã và Liễu San San lập tức cứng đờ, hai người nhìn nhau, cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Không phải....
Tình hình mà bọn họ nắm được, cũng không phải là như vậy.
Lộ Tinh Lâm vốn dĩ không nên dành cho Dư Lạc một ánh mắt tốt đẹp nào mới đúng. Tiến độ công việc của họ rõ ràng là không suôn sẻ, ban đầu Lộ Tinh Lâm còn chẳng có phản ứng gì.
Trước kia Liễu San San đã nghe chủ nhiệm Mã vẽ ra một viễn cảnh tươi đẹp, nói rằng hoàn thành dự án này sẽ có nhiều phần thưởng, sau này cũng dễ sống hơn trong tòa soạn.
Chủ nhiệm Mã nói rằng đã lấy được một số thông tin từ hệ thống của tòa soạn, dựa vào đó mà đoán rằng, lần này đưa Dư Lạc đến cũng chỉ là để thử xem Lộ Tinh Lâm có thích kiểu người như cô hay không.
Những mánh khóe này, trong lòng bọn họ đều quá hiểu rõ.
Chủ nhiệm Mã thấy mấy ngày nay Dư Lạc chẳng có động tĩnh gì, bản báo cáo công việc cũng không viết nổi, trông như không thể “thu phục” được Lộ Tinh Lâm.
Vừa rồi lúc thăm dò, cũng thấy Lộ Tinh Lâm không có phản ứng gì.
Liễu San San lần này đến cũng là vì nghe chủ nhiệm Mã nói: “Ôi trời, với cái dáng người bé xíu của Dư Lạc, đàn ông bình thường nào hứng thú được chứ, vẫn là để San San của chúng ta ra tay!”
Nhưng tình hình hiện tại là sao chứ??
Dù sao Liễu San San cũng chỉ là một người mới, đột nhiên gặp phải tình huống này, liền sững sờ, còn chủ nhiệm Mã, không hổ danh là một lão làng đầy kinh nghiệm. Không bao lâu, liền phản ứng lại, bắt đầu tìm cách xoa dịu.