Dư Lạc lại rùng mình, vừa ăn cơm xong liền cảm thấy buồn nôn.
Cảm giác đầy "mùi cha mẹ" này…
Lộ Tinh Lâm hoàn toàn không để ý đến lời giải thích của chủ nhiệm Mã, chỉ trào phúng cười nhạo một tiếng, nhắc lại chuyện vừa rồi.
"Ồ? Nhà ông cũng không cho con cái ngồi cùng bàn ăn à?"
Nụ cười của chủ nhiệm Mã lại cứng đờ.
Chết tiệt, cái thằng nhóc đáng ghét này!!!
Nhưng rõ ràng thế vẫn chưa đủ, Lộ Tinh Lâm chen qua Dư Lạc, đẩy cô sang một bên. Anh đứng ở giữa chủ nhiệm Mã và Dư Lạc, có thể nói là ngang ngược vô cùng.
"Có ý kiến gì thì cứ tìm tôi. Dù sao thì bộ móng này cũng là tôi bảo cô ấy làm đấy."
Chủ nhiệm Mã lúc này im lặng, chỉ cười gượng vài tiếng, rồi ngoan ngoãn không nói thêm lời nào. Ông ta thực sự không hiểu nổi con người của Lộ Tinh Lâm.
Trước đây đã có tin đồn rằng anh rất khó chịu, tính tình thất thường, trên trời dưới đất chỉ mình anh là quan trọng, ông ta vốn cũng không tin lắm.
Loading...
Nhưng hôm nay gặp rồi, bỗng nhiên ông ta mới hiểu tại sao trước đó tất cả các tạp chí đều bị từ chối.
Thật sự là không thể nào lý giải được! Không cách nào giao tiếp nổi!
"Lát nữa tôi có chút việc cần trao đổi riêng với phóng viên Dư." Lộ Tinh Lâm nói, "Tôi đưa cô ấy đi, có việc gì thì về sau Tôn Khả sẽ thông báo lại."
Tôn Khả gật đầu: “Được rồi.”
Ứng phó với những người như chủ nhiệm Mã và Lưu San San chính là sở trường của Tôn Khả, Lộ Tinh Lâm không có mặt ở đây là tốt nhất, ngay cả Tôn Khả cũng cảm thấy lo lắng không yên, lỡ đâu Lộ Tinh Lâm lại đột nhiên nổi cáu thì không biết phải xử lý ra sao.
Từ khách sạn về câu lạc bộ không xa.
Vừa vào cửa, Lộ Tinh Lâm liền ngoắc tay, ý bảo Dư Lạc đi cùng. Tôn Khả thì đưa hai người kia đi đến phòng họp.
Dư Lạc nhìn theo bóng dáng dần khuất xa của bọn họ, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy không khí xung quanh trở nên trong lành hơn nhiều.
Khi ở bên đồng nghiệp và lãnh đạo, tâm hồn cô như đang trôi nổi đâu đó.
Lúc này nhẹ nhàng thở ra nhưng cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cho đến khi nghe thấy tiếng đồ uống rơi xuống từ máy bán hàng tự động, ngẩng đầu lên, Lộ Tinh Lâm đã cầm một chai nước ngọt đưa đến trước mặt cô.
"Nhiệt độ bình thường." Anh đặc biệt nhấn mạnh.
Dư Lạc thuận tay nhận lấy, cảm giác trên chai nước vẫn còn hơi ấm của bàn tay Lộ Tinh Lâm, như một nhà giam cô không thể thoát khỏi.
Cô nhìn chai nước khác trên tay Lộ Tinh Lâm, từng giọt nước từ từ rơi xuống từ tay anh.
"Tại sao anh uống lạnh mà tôi lại uống nhiệt độ bình thường?" cô hỏi.
Lộ Tinh Lâm không trả lời ngay, mà mở chai nước của mình, uống trước một ngụm. Dư Lạc ngẩng đầu nhìn anh.
Yết hầu của Lộ Tinh Lâm khẽ chuyển động, sau đó anh rũ mắt, liếc nhìn cô.
"Ba ngày nữa."
Dư Lạc bối rối: "Ba ngày nữa là sao?"
Anh gần như không cần suy nghĩ, trả lời rất tự nhiên: "Kinh nguyệt của em."
"Lúc này mà uống nước lạnh, đến lúc ấy sẽ lại đau không thể ngồi dậy được."
Bàn tay cầm chai nước của Dư Lạc đột nhiên buông lỏng, "bộp" một tiếng rơi xuống đất.
Nhìn thấy không?
Lộ Tinh Lâm chính là như vậy, rất dễ dàng, chỉ bằng những điều nhỏ bé nhất, đã khiến người ta rung động.
Dư Lạc có một khoảnh khắc muốn tránh né, muốn chạy trốn.
Nhưng hôm nay khác với lúc trước, mấy hôm trước bọn họ cãi nhau, cô rời đi cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng hôm nay, rõ ràng Lộ Tinh Lâm vừa giúp cô giải vây, cô không có lý do gì để bỏ đi, lúc này mà xoay người rời đi chỉ là tự phơi bày điểm yếu của mình trước mặt anh.
Vì vậy, cô chỉ có thể đứng đó, đứng dưới ánh sáng rực rỡ mà Lộ Tinh Lâm tỏa ra.
Chai nước của cô lăn xa, lúc đầu Dư Lạc đang ngẩn ngơ, quên mất không nhặt. Nhưng Lộ Tinh Lâm nhanh chóng bước vài bước rồi nhặt lên cho cô.
Anh cầm chai nước ngọt đã lăn vài vòng, đưa lại cho cô.
"Lần này cầm chắc nhé." Lộ Tinh Lâm nói.
Dư Lạc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh lại, ngoan ngoãn, dùng hai tay nắm chặt chai nước ngọt này, cô để ý thấy Lộ Tinh Lâm nhướn mày, với nụ cười xấu xa.
Giây tiếp theo, khi cô còn chưa kịp phản ứng.
Lộ Tinh Lâm mở chai nước trên tay cô, chai nước vừa rơi xuống đất, lại lăn vài vòng, khiến bọt khí bên trong sôi trào.
Khi anh mở chai, tất cả bọt khí tràn ra, như một vòi phun nhỏ, lập tức b.ắ.n ra.
Khi Dư Lạc phản ứng lại thì tay cô đã dính đầy nước ngọt, cả ống tay áo cũng bị ướt nhẹp.
Dư Lạc lập tức tỉnh lại, kêu to tên anh: "Lộ! Tinh! Lâm!"
Lộ Tinh Lâm nhướn mày: "Hửm? Sao vậy, tôi chỉ là chu đáo giúp em mở thôi mà?"
Dư Lạc cảm thấy vừa tức vừa buồn cười, muốn nổi giận nhưng trong giọng nói lại chứa đầy ý cười, cô vung tay, ném nửa chai nước còn lại về phía Lộ Tinh Lâm.
"Anh có trẻ con không vậy! Đã bao nhiêu tuổi rồi còn giống như học sinh cấp ba!"
Lộ Tinh Lâm không né tránh đòn tấn công của cô, chỉ nhún vai: "Em không phải cũng giống vậy sao?"
Dư Lạc nghiến răng nghiến lợi nói: "Còn không phải tại anh sao!!"
Cái này cũng không thể trách cô, rõ ràng là Lộ Tinh Lâm khơi mào trước.
Lộ Tinh Lâm nghiêng người né chai nước cô ném qua, nhưng phần nước ngọt b.ắ.n ra vẫn làm ướt một phần áo của anh.
Hai người đùa giỡn trước máy bán hàng tự động.
Gạch men trơn bóng bị phủ nước trái cây, trở nên rất dễ trơn trượt, Dư Lạc chạy đuổi theo Lộ Tinh Lâm, chân cô dẫm vào chỗ trơn trượt.
Dư Lạc bước không vững, ngay lập tức trượt chân, tim cô lỡ một nhịp, đã chuẩn bị tinh thần cho cú ngã đau điếng, nhưng tình huống dự đoán lại không xảy ra.