logo
Thể loại
Xếp hạng
Số chương
...
VIP
Chia sẻ:

Nội dung chương

Mộ Dung Phục cùng bốn đại gia thần hiếu kỳ nhìn hai quyển sách. Hắn nhìn cũng không rõ vì cách xa bèn hỏi: "Dương công tử! Không biết hai quyển này là?" Nghe được Mộ Dung Phục hỏi, bốn đại gia thần đều đưa lỗ tai lên nghe.

"Ha ha. Quyển thứ nhất là Cửu Dương Công (bản thiếu của Cửu Dương Thần Công). Nghe tên thì Mộ Dung công tử cũng hiểu. Ta biết Mộ Dung Công Tử nổi tiếng nhờ có tuyệt học Đấu Chuyển Tinh Di, lấy đạo của người trả lại cho người. Nhưng mà Mộ Dung công tử thiếu bản luyện về nội công nên uy lực cũng chưa quá cao. Hiện tại nếu có bản nội công này thì võ công lại tiến thêm một bước". Dương Thần lấy một quyển giới thiệu cho Mộ Dung Phục.

Mộ Dung Phục hai mắt sáng lên khi nghe được Dương Thần giới thiệu. Mà bốn đại gia tướng thì động lòng, vì bốn người là tâm phúc của Mộ Dung Phục, nếu được thì bọn hắn cũng có thể luyện. Mộ Dung Phục động lòng không thôi nhưng hắn vẫn khống chế tâm tình kích động của mình mà hỏi: "Không biết một quyển còn lại như thế nào?".

"Ha ha. Quyển này sẽ cho Mộ Dung công tử càng thêm hứng thú nha. Đậy là một quyển Binh Pháp chỉ dẫn luyện binh và bày binh bố trận đánh giặc. Tên nó là Vũ Mục Di Thư". Dương Thần híp hai mắt lại nhìn lấy Mộ Dung Phục, từng chữ từng chữ mà nói.

Mộ Dung Phục nghe được thì càng kích động. Hắn đứng thẳng người lên nhìn lấy Vũ Mục Di Thư. Đây là bảo bối nha đối với người gian hồ thì không đáng giá nhưng đối với Mộ Dung Phục mà nói là vô giá. Hắn cần binh mã để phục quốc nên cần luyện binh và bố trận nếu có được thì giúp hắn rất nhiều. Dù sao hắn cũng là võ giả thì làm sao biết mấy thứ này, nên khi nghe được công dụng của Vũ Mục Di Thư thì hắn thất thố như vậy.

"Thế nào? Tạ hạ đã nói đây là cơ hội khó có được đối với Mộ Dung công tử đúng chứ? Công tử nên suy xét cho kỹ nha!" Dương Thần thấy Mộ Dung Phục thất thố thì cũng bồi thêm một câu.

Qua một hồi bình phục lại tâm tình. Mộ Dung Phục nhìn Dương Thần nói: "Trời cũng tối rồi. Không biết Dương công tử có bận việc gì? Nếu không thì ở lại đây nghỉ ngơi, ngày mai tại hạ trả lời thế nào?".

"Ha ha. Không thành vấn đề. Tại hạ mong Mộ Dung công tử suy nghĩ thật kỹ. Vì chỉ có một cơ hội, mất đi thì khó mà tìm lại. Những thứ này tác dụng rất lớn với lý tưởng của công tử, mà những năm qua vẫn chưa có được.". Dương Thần cười cười nhìn lấy Mộ Dung Phục, lại liếc qua hai nữ. Hai nữ thấy vậy thì sợ hãi, gương mặt trắng bệch, thân thể khẽ run.

Khi ăn xong cơm tối, Dương Thấn cùng chúng nữ về phòng đã được Mộ Dung Phục sắp xếp. Mà trong phòng Mộ Dung Phục thị có hắn và A Chu cùng A Bích.

Lúc này, Mộ Dung Phục hướng hai nữ nói: "A Chu, A Bích. Các ngươi theo ta cũng đã lâu._Ta đối với các ngươi như thế nào?"

Loading...

"Công tử đối với tiểu nữ cùng A Bích rất tốt!" A Chu cũng đoán ra được quyết định của Mộ Dung Phục. Trong lòng nàng bi thương nhưng cũng trả lời. A Bích thì cuối đầu nước mắt tuôn ra.

Mộ Dung Phục thở dài liếc hai nữ, buồn bã nói:

"Haiz!!! Các ngươi cũng biết, ta vì khôi phục Đại Yên mà bỏ ra bao nhiêu công sức nhưng đến hiện tại cũng không tiến triển gì. Bây giờ có cơ hội được Dương công tử đưa vàng và Vũ Mục Di Thư. Những thứ đó thể giúp ta chiêu binh và huấn luyện binh mã. Đây là những thứ có thể giúp ta càng tiến gần đến việc phục quốc!".

"Công tử!!!" Hai nữ cùng nhau hô, nước mắt không ngừng chảy.

Mộ Dung Phục nhìn hai nữ như vậy thì trong lòng rất vừa ý nói:

"Ta biết quyết định này đối với các ngươi không đúng. Ta cũng không thoải mái, nhưng vì tổ tiên mong các ngươi tha thứ!" Nói xong thì Mộ Dung Phục đúng lên khom người với hai nữ, giả vờ động tác cúi đầu.

"Công Tử đừng như vậy! Ta và A Chu sẽ nghe theo công tử.". A Bích và A Chu sợ hết hồn liền quỳ xuống.

"Haiz! Hai người các ngươi lui xuống đi. Các ngươi sẽ là mắt xích quan trọng trong quá trình phục quốc của ta. Mộ Dung Phục ta sẽ không quên công lao của 2 người các ngươi.". Hắn hướng hai nữ phất tay nói, ra vẻ đường hoàng nói.

"Vâng. Công tử.". Hai nữ đồng thanh và lui ra.

Nhìn hai nữ đi ra, Mộ Dung Phục nở nụ cười đắc ý. Hắn bắt đầu suy nghĩ kế hoạch khi lấy được vàng và Binh Pháp. Hắn như thế nào chiêu mộ binh lính, như thế nào huấn luyện lấy. Như thế chắc chắn đêm nay hắn sẽ ngủ không được.

---

Dương Thần thì đang tập trung ba nữ mà chinh phạt, từng tiếng rên rỉ trong phòng vang lên không ngừng, nhờ hắn bày ra kết giới không thì cả Yến Tử Ổ chắc đều nghe được.

Cũng không lâu trong phòng tiếng rên rỉ dừng lại. Cửa phòng mở thì Dương Thần đi ra, Lăng Không hướng Mạn Đà Sơn Trang bay đi.

Hắn bay đến Mạn Đà Sơn Trang thì thả ra thần thức tìm được căn phòng của Vương Phu Nhân. Hắn mỉm cười Thuấn Di đi vào, thì nghe được tiếng rên rỉ.

Dương Thần nhìn thấy trong thùng tắm có một mỹ phụ khoảng hơn ba mươi tuổi, gương mặt xinh đẹp, mắt phượng mài ngài, làn da trắng như tuyết.

Vương Phu Nhân lúc này không biết có người đang nhìn mình, mà nhắm hai mắt. Một tay xoa bóp một bầu vú to, tay còn lại thì mò ở dưới, miệng thì phát ra tiếng rên rỉ.

Dương Thần thấy cảnh này thì dục hỏa lại lên, cho quần áo ẩn vào thân thể, hướng thùng nước nhảy vào, thuận tay cách không nhẹ điểm một cái.

Mà Vương Phu Nhân nghe tiếng động thì liền mở hai mắt, đang định đứng lên thì bị điểm nguyệt đạo, không thể cử đọng. Nàng liền cả kinh hô: "Ngươi là ai? Sao vào đây được?".

"Khà khà! Ta là ai không quan trọng, quan trọng là có thể giúp ngươi giải quyết vấn đề ham muốn nha!". Dương Thần cười hắc hắc, kéo qua Vương Phu Nhân cho nàng quay lưng ngồi vào lòng mình.

"Ngươi nhanh buông, nếu không ta giết ngươi!". Vương Phu Nhân bị ôm lấy cả kinh kêu lên.

"Khà khà! Người đẹp thử giết ta nha.". Dương Thần nói thì hai tay bắt đầu xoa nắn hai vú, miệng ngậm lấy vành tai, phà hơi vào lỗ tai nàng.

"Ư... ư... ngươi nhanh buông ra... Ta ta kêu người...". Vương Phu Nhân bị kích thích, hai mắt mị nhãn mà nói ra từng tiếng đứt quãng.

"Ha ha. Thật muốn ta buông ra sao? Nàng ướt hết rồi này!" Nói xong thì Dương Thần để côn thịt ma sát lấy miệng âm đạo, hai tay xoa hai vú, lại còn se se hai quả núm vú.

"Ư... ư... a... a... Không được... Cho ta... Ta ngứa không chịu được... Ta muốn...". Vương Phu Nhân bắt đầu động tình, mà hướng hắn cầu hoan.

"Ha ha. Tốt. Nàng chổng mông lên nào. Ta sẽ cho nàng được sướng!". Nói xong thì Dương Thần đẩy cho Vương Phu Nhân đứng lên để hai tay cầm lấy thùng tắm, bờ mông to lớn trắng nõn và căng tròn nhếch lên.

"Bốp bốp. Của nàng co dãn tốt quá nha!". Dương Thần đưa tay tát lên bờ mông của nàng, liền tạo ra từng cơn sóng lãng, lại hiện ra năm dấu tay. Dương Thần lại nhìn xuống thì hai mép âm đạo đã ướt, đám lông tơ rậm rạp bao trùm lấy âm đạo thật đẹp.

Dương Thần cầm lấy côn thịt đỉnh tại miệng âm đạo, ma sát vài cái và thúc hông mạnh đâm vào tận căn.

"A... đau quá... to quá... Đừng động...". Vương Phu Nhân vì hơn mươi năm không được thoải mái, thêm vì côn thịt Dương Thần quá to nên cảm thấy khá đau.

Dương Thần nghe nàng kêu đau thì ngừng động. Hai tay xuyên qua nách xoa bóp hai vú, cũng không lâu thân thể nàng thả lỏng. Dương Thần bắt đầu nhấp hông, côn thịt từ từ ra vào lấy âm đạo.

"Ư... ư... a... a... thật sâu... quá thoải mái... sướng quá...". Vương Phu Nhân bị côn thịt ra vào mà một cơn khoái cảm kéo tới làm nàng rên rỉ lấy.

Dương Thần nghe nàng rên rỉ thì hai tay bóp lấy bờ mông nàng. Hông động càng lúc càng nhanh, côn thịt đâm vào càng mạnh. Theo mỗi cú thúc thì quy đầu đều đâm mạnh vào hoa tâm.

"A... ư... ư... a... quá sướng... phu quân tốt... nhanh nữa đi chàng... thiếp sắp ra rồi... ưưư...".

Dương Thần nghe Vương Phu Nhân gọi mình là phu quân thì càng làm hắn hưng phấn, tăng tốc côn thịt càng mạnh đâm vào âm đạo "Bạch bạch bạch..." theo mỗi lần côn thịt ra ra vào vào âm đạo thì dâm thủy không ngừng từ âm đạo chảy ra ngoài lênh láng.

"A... a... ư... ư... không được... thiếp ra rồi... aaa...". Vương Phu Nhân được côn thịt không ngừng đâm thọc thì quát to một tiếng cao trào. Nàng vô lực, mông ngồi xuống "Phốc" khi mông rục xuống thì côn thịt rời ra khỏi âm đạo.

Dương Thần nhìn nàng cao trào mà thở hổn hển. Hắn bế nàng lên đi đến giường đặt nàng nằm xuống. Dương Thần đè lên hôn lấy môi nàng. Nàng cũng đáp trả mãnh liệt. Hai lưỡi quấn quýt cùng một chỗ. Hai tay cũng xoa bóp hai vú, côn thịt lại nhắm ngay âm đạo hung hăng đâm vào.

"Ư... ư... a... a...". Vương Phu Nhân lần nữa bị côn thịt đâm vào, vì môi bị hôn nàng chỉ rên không thành tiếng mà thôi.

Dương Thần bắt đầu ra sức đâm mạnh lấy "Bạch bạch bạch..." theo mỗi cú đâm thọc đều phát ra tiếng vì thịt va chạm thịt.

Như thế hai người đại chiến. Dương Thần làm cho Vương Phu Nhân cao trào đến chín lần, hắn bắn ra hai lần.

Dương Thần nằm xuống kéo qua Vương Phu Nhân ôm vào lòng nói: "Thế nào? Sướng không bảo bối?"

"Thật thoại mái. Sướng lắm. Lần đầu thiếp mới hưởng qua sung sướng như vậy. Mà chàng là ai nha? Vương Phu Nhân nằm trong ngực Dương Thần đỏ mặt hỏi.

"Haha. Không muốn giết ta nữa sao? Ta là ai không quan trọng. Sau này nàng theo ta là được. Ta sẽ là phu quân của nàng.". Dương Thần đánh vào mông nàng một cái, bá đạo nói.

"Chàng còn nói. Thiếp bị chàng ăn đến xương rồi còn làm gì được nữa. Chàng đừng bỏ thiếp thì đi đến đâu cũng được.". Vương Phu Nhân hôn lấy mặt Dương Thần yêu thương đáp.

"Ha ha. Ngoan ngủ thôi bảo bối. Sau này mỗi ngày phu quân đều cho nàng được sướng.". Dương Thần cũng hôn môi nàng. Mà nàng nghe lời hắn, lại nhớ lại những chuyện lúc nãy thì đỏ mặt ôm chặt hắn. Hai người ôm nhau thật ấm áp mà ngủ.

Chia sẻ:

Tính cách nhân vật

4

Nội dung cốt truyện

4

Bố cục thế giới

4

Loading reviews...

Lợi ích của thành viên VIP

Nghe và đọc thoải mái mà không quảng cáo

Sở hữu thêm 02 giọng VIP khi nghe

Có server riêng để load nhanh hơn

Nhận mua hộ truyện bản quyền từ nguồn TQ

Gia Hạn