Khi Dương Thần tỉnh thì trời cũng hừng sáng. Hắn nhìn qua Thanh La (từ giờ gọi thẳng tên nàng) còn ngủ nằm trong ngực. Hắn nhẹ nhàng đứng lên.
"Phu quân đi đâu nha. Hiện tại vẫn còn sớm mà!". Tuy Dương Thần nhẹ nhàng như vẫn đánh thức Thanh La, bèn đứng lên ôm lấy hắn.
"Haha. Thông gian với người khác thì phải chuồn sớm trước khi trời sáng rồi.". Hắn cố ý trêu chọc nàng một chút.
Thanh La nghe vậy thì chấn động. Nàng sợ nam nhân này sẽ bỏ nàng mà đi, nên khóc rống lên, càng ôm chặt hơn hơn rồi nói:
"Phu quân đừng bỏ thiếp mà. Huhu. Cả đời sau này của thiếp chỉ có mình chàng. Không có chàng thiếp sống không nổi.".
Dương Thần thấy nàng đau lòng như vậy thì cũng thương nên đành an ủi nàng:
"Ngoan. Phu quân làm sao bỏ nàng được. Nàng xinh đẹp và tuyệt vời như vậy mà. Ta không nỡ bỏ nàng đâu. Hiện tại ta chỉ đi ra ngoài sắp xếp mọi chuyện. Trưa nay ta sẽ quay lại cùng nàng.".
Thanh La nghe vậy thì bình ổn tâm trạng, vui vẻ nói: "Chàng nói thật sao? Thiếp vẫn còn hấp dẫn vậy à?".
"Haha. Dĩ nhiên rồi. Thê tử của Dương Thần ta thì làm sao không đẹp, không hấp dẫn được. Mà nàng không thể sống thiếu ta hay cô bé của nàng không thể thiếu thanh hung khí của ta nha!" Dương Thần hôn lấy môi nàng. Một tay xoa xuống giữa hai chân nàng mà cười dâm dê nói.
Thanh La nhớ lại cảnh lúc tối thì đỏ mặt nói lí nhí: "Cả hai. Thiếp và nó đều không thể thiếu chàng! Phu quân là nhất!".
Loading...
"Haha. Ngoan. Nàng ngủ tiếp đi. Ta sắp xếp xong tất cả thì qua đây ở cùng nàng. Ta sẽ kiếm thêm nhiều tỷ muội cho nàng.". Dương Thần ôm hôn nàng lần cuối rồi nói.
"Vâng. Phu quân nhớ tranh thủ về sớm nha. Thiếp ở nhà nhớ chàng lắm đó". Thanh La tựa đầu trong ngực hắn mà làm nũng lấy.
"Ha ha. Tốt. Yên tâm. Phu quân sẽ về sớm". Dương Thần cười rồi cho Thanh La nằm xuống. Hắn hôn nhẹ nàng một cái rồi Thuấn Di đi, cũng không lâu thì hắn về đến trong phòng. Mà lúc này Khang Mẫn, Bảo Bảo và Chung Linh ba người còn trần truồng còn đang ngủ.
Dương Thần sáng sớm dục hỏa tràn đầy làm sao kiềm chế được. Hắn cho quần áo ẩn đi, nhào qua đè lấy Khang Mẫn, miệng ngậm lấy núm vú mút liếm bên này đến bên kia.
"Ư... ư... ư... Phu quân...". Bị kích thích Khang Mẫn liền tỉnh, nhìn thấy là Dương Thần thì rên rỉ mà kêu lên.
Dương Thần nghe Khang Mẫn rên rỉ thì hưng phấn đưa côn thịt to lớn đỉnh tại âm đạo hung hăng đâm vào, quy đầu tách hai mép thịt côn thịt đâm vào tận căn.
"Ư... ư... thật sâu... thật sướng... ư... ư... mạnh lên... nhanh hơn nữa... a...a...". Khang Mẫn âm đạo bị côn thịt đâm thọc ra vào, mỗi cú đâm thọc quy đầu đều đội lên hoa tâm nàng.
Dương Thần nghe Khang Mẫn rên to thì càng ra sức đâm thọc. Côn thịt ra vào càng lúc càng nhanh, dâm thủy từ âm đạo chảy ra không ngừng.
"Ư... ư... a... a... quá sướng... không đươc... thiếp ra rồi... aaa...". Côn thịt đâm thọc không biết nhiêu cái thì nàng quát to một tiếng cao trào. Mà vì nàng rên quá to nên Bảo Bảo và Chung Linh cũng tỉnh.
Hai nàng thấy hai người đang làm kịch liệt thì cả hai ôm lấy nhau mà an ủi lấy. Dương Thần rút ra côn thịt lại bò qua hai nữ, cho hai nữ ổn định lại để âm đạo chồng lên nhau. Hắn để côn thịt đâm lấy âm đạo của Bảo Bảo nằm phía dưới đâm hơn chục cái, rồi rút ra đâm lên trên âm đạo của Chung Linh.
Hắn cứ đâm thọc như thế, hai nữ thay phiên rên rỉ không ngừng. Dương Thần lại thay phiên chịch lấy ba nữ, cũng không biết bao lâu Dương Thần hét lên một tiếng đâm mạnh vào âm đạo Chung Linh, quy đầu tăng vọt tinh dịch bắn ra dội lên hoa tâm nàng. Chung Linh cũng hét lên cao trào.
Làm xong thì bốn người nằm nghỉ ngơi một hồi. Sau đó cùng nhau tắm, chơi đùa lấy một hồi lâu thì mặc y phục vào. Dương Thần dẫn đầu ra đại sảnh, ba nữ đi sau lưng. Bốn người vào đến đại sảnh thì thấy được Mộ Dung Phục cùng bốn đại gia thần và A Chu, A Bích.
"Ha ha. Mộ Dung công tử đã suy nghĩ kỹ, quyết định như thế nào?". Dương Thần cười ha ha nói.
"Cái này!!!". Mộ Dung Phục muốn nói gì lại thôi, mà liếc mắt nhìn A Chu và A Bích.
Mà hai nữ thấy Mộ Dung Phục nhìn thì trong lòng bi thương nhưng nhớ lại lời Mộ Dung Phục nói lúc tối, A Bích cắn răng nghĩ: "Vì đại nghiệp của công Tử, ta hy sinh thì làm sao?". A Bích suy nghĩ, rồi nắm lấy tay A Chu đi đến trước mặt Dương Thần khom người nói: "A Bích và A Chu bái kiến công tử , mong sau này được người chiếu cố.".
"Ha ha. Điều đó là đương nhiên. Ta rất yêu thương mỹ nhân, đặc biệt là mỹ nhân ngoan hiền như các nàng.". Dương Thần thấy vậy cười ha ha đi lên đỡ lấy hai nữ.
Mộ Dung Phục thấy vậy trong lòng vui mừng không thôi. Hắn nhìn Dương Thần nói: "Không biết Dương công tử hai quyển kia như thế nào?"
A Bích và A Chu thấy Mộ Dung Phục chỉ lo lấy hai quyển sách mà không ngó đến hai nàng. Trong lòng các nàng cũng có chút oán khí.
"Ha ha. Tất nhiên ta phải hoàn thành ước định. Công tử yên tâm!". Dương Thần nói xong thì tay đưa vào trong ngực lấy hai quyển sách kia văng cho Mộ Dung Phục. Còn vàng thì hôm qua cũng bỏ ở đại sảnh nên cũng không nói gì.
Dương Thần nhìn lấy Mộ Dung Phục kích động cầm lấy hai quyển sách thì hắn nhớ cái gì thì bèn nói:
"Mộ Dung công tử. Tại hạ thấy ở đây phong cảnh tú lệ nên cũng thích nơi đây. Không biết Mộ Dung công tử có thể nhường cho tại hạ thế nào? Ta sẽ thêm một rương vàng trao đổi.".
Mộ Dung Phục nghe Dương Thần hỏi thì suy nghĩ. Dù sao mình lúc trước cũng đi ra ngoài thường xuyên, ở đây cũng không nhiều. Bây giờ còn phải chiêu binh này kia thì cũng không ở đây. Giờ đưa cho Dương Thần lại lấy được hảo cảm, lại thêm một đống tài sản. Sau này mình có cần gì thì tìm Dương Thần thử, có thể được hắn giúp cũng không chừng.
Mộ Dung Phục quyết định xong thì hướng Dương Thần nói: "Ha ha. Dương công tử thích thì ta đây liền nhượng lại cho công tử. Ta đây cũng bận nên liền bây giờ rời khỏi nơi đây. Mong Công Tử không trách!". Mộ Dung Phục cũng đang hưng phấn chuẩn bị đi chiêu binh.
"Ha ha. Nếu Mộ Dung Công Tử bận thì cứ việc đi trước.". Dương Thần cười ha ha nói. Hắn còn mong cho Mộ Dung Phục đi sớm đây. Nói xong thì hướng phân thân lấy ra thêm một rương vàng.
Mô Dung Phục đám người cũng thắc mắc vì sao có thêm một rương vàng ở đây, nhưng cũng không tiện hỏi. Hai người khách sáo tý thì Mộ Dung Phục và bốn đại gia thần rời đi. A Chu và A Bích thì bi thương không thôi.
Dương Thần nhìn hai nữ nói: "Giờ các nàng đều là thị nữ của ta. Hiện tại phải bỏ hết những gì tình cảm trước đó bà ngoan ngoãn phục vụ ta. Ta sẽ chu đáo với các nàng. Nếu không thì hậu quả tự chịu...". Dương Thần nói xong thì hai mắt âm tàn nhìn lấy hai nữ
"Vâng. Vâng...". A Chu và A Bích nhìn hai mắt hắn thì sợ hãi, quỳ xuống hô.
"Ừ. Đứng lên đi. Sau này ngoan ngoãn theo ta. Ta sẽ không để các nàng chịu thiệt thòi.". Dương Thần nhìn biểu hiện của hai nữ thì rất hài lòng.
Mà Khang Mẫn, Bảo Bảo và Chung Linh đi đến đỡ lấy hai nữ. Sau đó thì nói chuyện khuyên bảo, không lâu năm nữ nói thành một đoàn.
Dương Thần lắc đầu, nữ nhân có tình hữu nghị rất nhanh. Hắn đành cắt đứt năm nữ mà nói: "A Chu chuẩn bị thuyền. Chúng ta đi Mạn Đà Sơn Trang!".
A Chu nghe đi Mạn Đà Sơn Trang thì nói: "Công tử..."
Không đợi nàng nói xong, Dương Thần cắt lời nàng: "Không sao. Ta biết cân nhắc. Nàng chỉ cần nghe lời là được.".
"Vâng. Công tử.". Nghe Dương Thần nói thì A Chu cũng không nói gì thêm. Không lâu sau thì A Chu bơi chiếc thuyền đến. Dương Thần dẫn đầu đi lên, chúng nữ cũng đi theo sau.
A Chu và A Bích chèo thuyền không lâu lắm thì tới Sơn Trang. Lúc này Thanh La cũng đã triệu tập người trong Trang ra đón.
Thanh La lúc này khuôn mặt hàm xuân, mặc áo tơ vàng nhạt nhìn thật mê người. Dương Thần để ý đến thiếu nữ đứng kế nàng. Dương Thần biết nàng là Vương Ngữ Yên, mặt hơi giống mẫu thân nàng, khuôn mặc xinh đẹp, thân hình thon thả. Hai mắt thanh tĩnh sáng ngời, khí chất dường như tiên tử không phạm phàm trần.
Bất quá Dương Thần cũng nhìn một chút mà thôi. Nữ nhân xinh đẹp hắn gặp và chơi khá nhiều. Dương Thần lên bờ thì ôm lấy eo Thanh La nói: "Nàng nha. Làm gì mà điều động nhiều người như thế. Hoàn tráng quá vậy?".
Vương Ngữ Yên thấy một nam nhân xa lạ ôm mẫu thân, mà mẫu thân lại ngượng ngùng, không tức giận. Nàng kinh ngạc khó có thể tin, đừng nói là nàng mà A Chu và A Bích, cũng như người trong Trang đều như vậy.
Thanh La không để ý đến người xung quanh. Lại nhìn hắn ôn nhu nói: "Thì thiếp muốn chàng công khai xuất hiện cũng như làm chủ nơi này mà.
Sau đó nàng lớn tiếng nói với mọi người: "Từ giờ trở đi Dương Thần sẽ là chủ nhân mới của Sơn Trang. Ta sẽ là phu nhân của chàng. Tất cả mọi người đều phải nghe lời của Dương Thần.". Khi nàng tuyên bố thì cũng không ai phản đối. Tại nơi này, nàng có quyền lực tuyệt đối, với lại mọi người ai cũng sợ nàng. Tuy mọi người có ngạc nhiên với tuyên bố này, nhưng không ai dám hỏi lý do.
"Ha ha. Tốt. Chúng ta vào đại sảnh.". Dương Thần ôm eo nàng đi vào. Khang Mẫn, Bảo Bảo và Chung Linh trong lúc Mộ Dung Phục rời đi củng tháo ra khăn che mặt. Vì có Hệ Thống nên Bảo Bảo và Thanh La cũng không nhìn thấy đối phương như kẻ thù. Hai người lại xem nhau như tỷ muội rất thân thiết.
Vào đại sảnh Dương Thần ngồi chủ tọa. Mấy nữ chia ra ngồi, mà Dương Thần bàn với Thanh La, cho nàng ngày mai chọn ra những nữ nhân xinh đẹp để lại. Còn nữ nhân già hay là xấu thì cho tiền đuổi ra khỏi Trang.