Khi Dương Thần về đến tiểu viện, đi vào tới đại sảnh thấy Khang Mẫn. Nàng đang lau bàn ghế. Vì ở nhà có hai người, với lại chỉ có mình Dương Thần là nam nhân nên nàng ăn mặc rất mát mẽ. Cơ thể nàng chỉ có cái yếm và tiết khố, lại trùm lên cái áo ngoài rất mỏng. Có thể thấy được làn da tuyết trắng, bờ mông to lớn với cặp vú căng tròn của nàng rất hấp dẫn.
Dương Thần đi đến từ sau lưng ôm lấy Khang Mẫn nói: "Mẫn Nhi là đang câu dẫn ta sao?". Nói xong thì hai tay đưa lên bắt lấy hai bầu vú mà xoa bóp.
"Ư... Phu quân thật là hư...". Khang Mẫn bị Dương Thần ôm lấy thì đỏ mặt, nhẹ trách mắn một tiếng.
"Khà khà. Ta càng hư cho nàng xem.". Một tay đưa vào quần, bàn tay đụng lấy âm đạo nàng nhẹ nhàng xoa xoa lấy.
"Ư... ư... ư...". Khang Mẫn bắt đầu rên rỉ. Nghe được nàng rên lên thì Dương Thần đưa ngón giữa đâm vào âm đạo. Hắn bắt đầu đâm thọc lấy.
Cũng không lâu thì Khang Mẫn hai mắt mị nhã như tơ. Nàng đã động tình mà rên rỉ. Dương Thần để nàng nằm lên cái bàn và cởi ra áo ngoài cùng cái yếm. Hai vú to lớn nảy ra, Dương Thần ngậm lấy núm vú mút lấy. Tay cũng kéo ra tiết khố để lộ ra âm đạo và đám lông tơ rậm rạp đen tuyền.
Dương Thần bắt đầu ẩn lấy quần áo để côn thịt đỉnh lấy âm đạo hung hăng đâm vào.
"Ư... ư... a... a... Sướng...". Được côn thịt đâm vào thì Khang Mẫn thỏa mãn rên rỉ. Nghe được tiếng rên của nàng thì Dương Thần bắt đầu hưng phấn đâm thọc. Côn thịt không ngừng ra vào lấy âm đạo nhịp nhàng và đều đặn.
Như thế hai giờ trôi qua, Dương Thần gầm lên, tinh tịch bắt vào tử cung Khang Mẫn. Mà nàng cũng hét lên lần thứ năm cao trào.
Nhìn nàng vô lực nằm trong lòng mình, Dương Thần đế nàng nghỉ ngơi một chút lấy sức. Sau đó hắn ôm nàng đi vào phòng tắm. Cả hai bắt đầu tắm rửa, chủ yếu là Dương Thần xoa bóp bầu vú với mò lấy khắp người nàng.
Loading...
"Phu quân. Thiếp thật vui vẻ và hạnh phúc. Cám ơn chàng đã xuất hiện bên cạnh thiếp. Thiếp yêu chàng chết mất...". Khang Mẫn nằm trong ngực Dương Thần nói. cuộc đời của nàng đã thay đổi rất nhiều theo hướng tích cực khi gặp hắn. Trong lòng lại càng yêu thương và càng thêm tình nguyện phục tùng hắn.
"Ha ha. Sau này nàng đều vui vẻ. Nàng là một bảo bối trong lòng ta. Thôi mặc đồ đi, chúng ta đến nhà Chung Linh. Đã đến lúc phải lên đường tiếp rồi.". Dương Thần đứng lên mặc đồ, nói với Khang Mẫn.
"Vâng. Thiếp sẽ luôn bên chàng...". Khang Mẫn gật đầu cũng mặc quần áo vào.
Khi hai người đi đến kết giới bên hai mẹ con, hắn mở ra đi vào thì hai nữ đã tỉnh. Chung Linh và Bảo Bảo thấy được Dương Thần thì đồng thanh kêu: "Phu quân...".
"Ha ha. Bảo Bảo à. Sau này phải phục vụ phu quân cho tốt nha. Ta sẽ không để các nàng phải chịu bất kỳ uỷ khuất nào nữa!". Dương Thần kéo qua Bảo Bảo ôm lấy, rồi nói với mấy nữa.
"Vâng. Phu nhân tốt nhất. Thiếp tin chàng. Hiện tại thiếp chỉ có chàng. Ưm...". Bảo Bảo đỏ mặt nhìn Dương Thần nói, mà vừa dứt lời thì bị Dương Thần hôn lấy bờ môi, Bảo Bảo cũng đáp trả. Hai cái lưỡi quấn quýt lấy nhau. Một hồi lâu thì Dương Thần mới buông ra.
"A... Phu quân. Thiếp cũng muốn. Chàng không được thiên vị nha.". Chung Linh thấy hắn hôn mẹ mình thì cũng làm nũng mà đòi hỏi.
"Ha ha. Tất cả đều có, đều có. Phu quân của các nàng sẽ không thiên vị ai đâu.". Nói xong thì hôn lên môi Chung Linh. Hai lưỡi cũng quấn quýt mà mút lấy nước bọt. Hắn buông ra Chung Linh thi cũng kéo qua Khang Mẫn hôn lấy.
Mất một hồi bốn người mới ngừng hôn. Dương Thần nhìn lấy ba nữ nói: "Các nàng chuẩn bị đồ dùng đi. Chúng ta sẽ đi khỏi đây!".
"A... Đi đâu nha phu quân?". Cả ba đều cùng hỏi.
"Chúng ta sẽ đi dạo vòng vòng giang hồ. Vừa vui chơi vừa luyện tập.". Dương Thần nhìn ba nữ cười nói.
"A... Được đi ra chơi. Phu quân hiểu thiếp nhất. Thật tốt.". Chung Linh muốn đi ra chơi lâu rồi. Nàng là nữ nhi nhỏ tuổi, lại hoạt bát, năng động. Khi nàng nghe được Dương Thần nói được đi ra ngoài thì vui vẻ ôm hôn lấy Dương Thần.
Dương Thần ha ha cười. Mà ba nữ cũng bắt đầu dọn đồ dùng. Lát sau thấy ba nữ đem một đống đồ trước mặt thì hắn lắc đầu. Từ Hệ Thống lấy ra ba cái nhẫn không gian, đưa cho ba nữ rồi chỉ mấy nữ cách dùng.
Ba nữ thấy chiếc nhẫn thật thần kỳ thì kinh ngạc, nhất là Chung Linh thấy thu được đồ thì chạy vào phòng thu gần như hết căn phòng.
Cũng không lâu lắm, Dương Thần và ba nữ đi ra. Đi đến xe ngựa lúc trước mua, Dương Thần dùng tinh thần lực làm trong xe rộng lớn. Hắn thấy không gian to lớn thì bắt đầu trang trí bàn trà, giường nằm đủ loại nội thất sang trọng.
Làm xong hết thẩy, Dương Thần để phân thân làm xe phu. Hắn và ba nữ đi vào ân ái.
Như thế bốn người vừa đi vừa ngắm phong cảnh, vui đùa. Chung Linh hoạt bát nên có nàng làm cho mọi người đều vui. Như thế qua gần một tháng, xe ngựa đi vào thành Tô Châu. Một đường đi đến tửu lâu tốt nhất trong thành thì dừng lại.
Một nam ba nữ đi xuống. Nam nhân thì cao lớn tướng mạo bình thường nhưng cổ khí thế làm ai cũng sợ hãi. Mà ba nữ tuy có khăn che mặt nhưng hai người dáng người đầy đặn, một người thì trẻ tuổi dáng người thon thả. Nhìn qua đều biết là những mỹ nhân khó gặp.
Bốn người không ai khác là Dương Thần và ba nữ. Bốn người đi vào tửu lâu.
Tiểu nhị liền chạy ra tiếp đón: "Mời Công Tử với mấy vị phu nhân vào...". Nói xong, hắn dẫn bốn người đến một cái bàn gần cửa.
"Ở đây có món gì ngon đem lên hết. Phải là ngon nhất và tốt nhất cho ta.". Nói xong thì Dương Thần vứt cho tiểu nhị vài thỏi vàng.
"Vâng vâng. Công Tử đợi tý đồ ăn lên liền. Quán chúng tôi không làm khách quan tất vọng.". Tiểu nhị thấy hắn vứt cho mình vài thỏi vàng thì vui vẻ lui ra.
Không lâu sau thì đồ ăn dọn lên. Dương Thần và chúng nữ bắt đầu ăn.
Dương Thần đang ăn thì có tiếng bước chân dồn dập đi lại. Gồm có sáu người, một tên đại hán mặt có vết sẹo to lớn với năm tên tiểu đệ đi đến bàn Dương Thần
Tên đại hán có vết sẹo hướng Dương Thần quát: "Tiểu tử nhìn đại gia cũng biết ta làm gì rồi. Ngươi mau ngoan ngoãn có nhiêu tiền đưa cho bổn đại gia, còn có ba nữ cũng đưa đại gia vui đùa.".
Dương Thần nhìn tên đại hán hung hăng hướng mình quát mắng, lại còn đòi nữ nhân của mình. Hắn cũng không muốn cùng mấy tên hạ lưu này chấp nhất nói nhiều. Bàn tay khẽ vỗ mặt bàn thì cả bó đũa bay lên. Dương Thần tay khẽ vơ bắt lấy sáu chiếc đũa nhắm ngay sáu người bắn đi.
"Phốc... phốc... phốc...".
Dương Thần làm tất cả chỉ chớp mắt mà thôi. Sáu người cảm thấy đau đớn mà nhìn xuống thì thấy chiếc đữa đâm xuyên qua trái tim của mấy người. Sáu người không nhắm mắt mà chết ngã xuống đất.
"Tiểu nhị. Ngươi giải quyết được chứ?". Dương Thần nói rồi lại ném qua cho vài thỏi vàng nữa.
"Không thành vấn đề. Khách quan cứ yên tâm. Mọi chuyện để chúng tôi lo liệu.". Tiểu nhị gật đầu lia lịa, tên này quá hào phóng rồi.
Nghe được tiểu nhị nói, Dương Thần đứng lên đi ra khỏi tửu lâu. Ba nữ thì cũng thành thói quen. Vì một tháng này mấy côn đồ thấy được thân hình ba nữ đều qua trêu chọc mà kết cục đều bị Dương Thần giết.
Dương Thần dẫn chúng nữ đi dạo Thái Hồ, vì Thái Hồ nổi tiếng ở Tô châu, đi một hồi thì bỗng nghe tiếng hát.
"Phu quân. Thiếu nữ áo xanh trên thuyền hát thật hay!". Bảo Bảo nghe tiếng hát liền khen một tiếng.
"Đúng nha. Đúng nha. Vị tỷ tỷ này hát thật hay!". Chung Linh cũng vỗ tay hô. Khang Mẫn cũng gật đầu đồng ý.
Dương Thần nhìn theo tiếng hát thì thấy được bảy người. Hai nữ năm nam. Là hai thiếu nữ có khuôn mặt xinh xắn đáng yêu và một nam tử khoảng trên hai mươi tuổi cùng bốn tên trung niên.
Dương Thần liền biết là ai. Thiếu nữ áo xanh là là A Bích, mà nữ tử còn lại là A Chu, tiếp theo là Mộ Dung Phục và tứ đại gia thần là Phong Ba Át, Công Dã Kiền, Bao Bất Đồng, Đặng Bách Xuyên.