Ike Hioso đem điện thoại đặt lại chỗ cũ, đây là……
Nghi ngờ cha mẹ hắn có bệnh tâm lý?
"Bác sĩ Fukuyama, viện phí nơi này không tốt lắm......."
"Quả nhiên có bệnh sử di truyền tâm thần à?" Fukyyama thần sắc ngưng trọng, khuyên nhủ, "Phát hiện vấn đề thì phải trị liệu kịp thời....."
"Không, ý tôi là," Ike Hioso vẫn bình tĩnh nói, "Xin hãy buông tha cho bọn họ, nếu cả nhà đều vào đây, thì ai trả tiền viện phí?"
Fukuyama Shiaki nghẹn lời, hòa hoãn nói, "Cũng không nhất thiết phải nằm viện, chúng ta có thể giải quyết qua trao đổi, lại nói, như vậy đối với việc khôi phục của cậu có khi lại có lợi."
"Tôi không có ý châm chọc, chỉ là hơi tò mò, nhìn ai cũng ra bệnh có phải là một loại bệnh nghề nghiệp?" Ike Hioso hỏi lại.
"Coi là vậy đi." Fukuyama Shiaki suy nghĩ một chút, không phủ nhận đây là bệnh nghề nghiệp, đột nhiên hỏi, “Ike tiên sinh, xin hỏi ngày mai là mấy tháng mấy ngày?”
Ike Hioso nhìn thoáng qua lịch treo trên tường, hôm nay là ngày 21 tháng 8, "ngày 22 tháng 8."
Fukuyama Shiaki sửa lại, "Ngày mai là ngày 11 tháng 8, xem ra cảm giác về thời gian vẫn có vấn đề."
Loading...
Ike Hioso: “……”
Chỉ 0.01s do dự có nên lật bàn hay không..... Được rồi, bác sĩ Fukuyama trừ bỏ bệnh nghề nghiệp hơi quá, vẫn còn là một bác sĩ tốt.
“Ân…… Bất quá cũng không cần phải gấp gáp, không cần trốn tránh,” Fukuyama Shiaki một bên lấy tài liệu ghi chép, một bên trấn an nói, “Từ từ rồi sẽ tốt.”
Ike Hioso: “……”
Mặt vô biểu tình ×2……
“Được rồi,” Fukuyama Shiaki ghi chép lại, cười tủm tỉm ngẩng đầu, “Ngày mai chúng ta lại thử lại một lần.”
Ike Hioso rất muốn nói một câu 'bỏ đi, từ bỏ đi, không cần trị' , bất quá phỏng chừng thốt ra lời này, lại sẽ bị rót tiếp một nồi canh gà an ủi thơm nồng, liền đơn giản đổi đề tài, “Tôi muốn xin ra ngoài một chuyến.”
“Có chuyện gì sao?”
“Đi mua hai quyển sách.”
“Định bao giờ trở về? Tôi giúp cậu đăng ký ra ngoài.”
“Buổi chiều 5 giờ.”
“Dự báo thời tiết hôm nay có mưa, nhớ mang theo dù.”
Ra ngoài phải xác định thời gian trở về, còn có người đi cùng.
Đây chính là kiếp sống của Ike Hioso ở bệnh viện tâm thần.
Cùng đi ra ngoài là một nam bác sĩ, Kitagawa Antei.
Là một người trẻ tuổi, mặc một thân tây trang màu đen chỉnh tề, giả làm bộ dám ít nói, lại từ đó lộ ra chi tiết hắn chỉ là một tay mơ mới ra nhập bệnh viện.
"Bác sĩ Kitagawa , anh khẩn trương vậy à?" Ike Hioso thuận miệng hỏi, ôm sách đến quầy thu ngân.
Kitagawa Antei lập tức phản bác, “Không có.”
Ike Hioso lại yên lặng dán cho đối phương cái nhãn 'tay mơ', so với Fukuyama Shiaki lúc nào cũng có thể cười tủm tỉm còn kém xa, "Đừng khẩn trương, tôi sẽ không công kích người, cũng vẫn luôn duy trì lý trí."
Kitagawa Antei âm thầm nhẹ nhàng thở ra, lúc này mới lưu ý liếc nhìn sách mà Ike Hioso chọn.
Bên trái một đống: 《 tâm lý học dẫn luận 》, 《 tính cách đo lường 》, 《 dị thường tâm lý học 》, 《 thực nghiệm tâm lý học 》, 《 tâm lý môn thống kê 》, 《 tâm lý trắc lượng học 》……
Bên phải một đống: 《 định luật Murphy 》, 《 nhân loại phá hư tính phân tích 》, 《 lý luận tam giảng 》, 《 bệnh tâm thần bệnh nghiên cứu 》, 《 mộng phân tích 》, 《 luận cảm quan tri giác lý luận cống hiến 》, 《 phạm tội cùng cá tính 》, 《 nói dối 》……
Kitagawa Antei: “!”
Ngươi muốn làm gì? Muốn làm gì!
"Những cái này," Ike Hioso tính tiền, chọn 2 quyển để qua một bên, rồi viết địa chỉ vào nhãn giấy, đưa cho nhân viên cửa hàng, "Số còn lại chuyển tới nơi này, nếu không có ai thì để ở chỗ đại thúc ở lễ tân của chung cư."
"Được!" Nhân viên cửa hàng nhận lấy, "Chiều nay tầm khoảng 3h sẽ chuyển tới cho ngài!"
Ike Hioso gật đầu, cầm 2 quyển sách đã chọn ra cửa.
《 mộng phân tích 》 cùng 《 tâm lý học dẫn luận 》.
Kitagawa Antei vội vàng theo đi, “Khụ, Ike tiên sinh, ngài mua những sách này……”
“Loại sách này không thể xem sao?” Ike Hioso bình tĩnh hỏi.
“Cũng không phải, nhưng mà……” Kitagawa Antei chần chờ, “Ân…… Tôi cũng không rõ ràng lắm, phải đợi trở về hỏiFukuyama tiền bối.”
Ike Hioso gật đầu, sau đó liền chuyên tâm ở giao lộ chờ đèn xanh.
Kitagawa Antei trong lòng rơi lệ đầy mặt, rõ ràng hai người sóng vai đứng, hắn còn mặc âu phục nhìn càng nghiêm chỉnh hơn, mà Ike Hioso chỉ mặc nhẹ nhàng, nhưng làm sao cảm giác hắn lại càng giống như tùy tùng của Ike Hioso hơn vậy?
Chẳng lẽ đây chính là cái gọi là khí tràng?
Không khoa học, tuyệt đối không khoa học, rõ ràng hắn mới là bác sĩ……
Bầu trời đột nhiên xuất hiện mưa bụi bay lả tả.
“Ah? Trời mưa?” Người qua đường chờ đèn xanh bênh cạnh giơ tay tiếp lấy hạt mưa.
Đèn xanh chuyển, một đôi tình lữ phía sau đang oán giận nhau, bước nhanh qua.
"Đã nói hôm nay trời sẽ mưa, vậy mà anh còn không mang theo dù."
"Không phải em cũng không mang sao?"
“May mà có Fukuyama tiền bối nhắc nhở……” Kitagawa Antei may mắn cảm khái, cúi đầu lấy từ túi xách ra hai cây dù, “Ike tiên sinh, nếu không ngại, đưa sách tôi cầm giúp cho."
“Làm phiền anh.” Ike Hioso thu hồi ánh măt nhìn về phía không trung, nhận ô che mưa, đem sách đưa cho Kitagawa Antei.
Mưa càng lúc càng nặng hạt, không trung vốn âm u trở nên tối sầm.
Người đi đường không mang dù cúi đầu vội vã đi qua, bước chân bước vội dẫm lên mặt đường dần đọng đầy nước mưa.
Cả đoạn đường, người càng ngày càng ít, bên cạnh lối đi bộ, một thân ảnh nho nhỏ mặc một áo blouse trắng hợp hợp người, cúi đầu, đỡ tường, chân trần lảo đảo từ từ đi tới.
Ike Hioso nhìn đến người kia, bước chân dừng lại.
Kitagawa Antei nghi hoặc nhìn theo, “Đứa bé kia……”
Giây tiếp theo, người mặc áo blouse trắng nho nhỏ bị vướng, té ngã ở giữa vũng nước, mái tóc màu trà bị vương không ít nước bẩn.
Ike Hioso trong lòng thở dài, đi tới bên cạnh Haibara Ai.
Tận mắt thấy bộ dạng chật vật té ngã trong mưa của tiểu loli, hơi khó chịu......
Haibara Ai giãy giụa đứng lên, dùng tay áo ướt đẫm xoa xoa mưa trên mặt, đang định chuẩn bị đi tiếp, thì phát hiện con đường phía trước có người chắn lại, bèn đưa mắt lên nhìn.
Trong mưa, hai thân hình nam nhân cao gầy cầm ô đen che mưa đứng ở trước mặt.
Một người nhìn khá thành thục, mặc âu phục màu đen chỉnh tề, sơ mi trắng, tóc đen, thần sắc nghiêm túc.
Người kia có vẻ như là người có địa vị cao hơn, nhìn cũng trẻ hơn không ít, cũng là một thân đồ đen.
Áo khoác đen kéo khóa cao, cổ áo rộng thùng thình dựng đứng, che một phần khuôn mặt, tóc ngắn màu đen buông thõng, đôi mắt màu tím nhạt bình tĩnh đạm mạc, đang nhìn nàng chằm chằm.
Chẳng lẽ là người của tổ chức?
Bị, bị phát hiện rồi sao……
Haibara Ai sắc mặt tái nhợt, cứng đờ tại chỗ, ngơ ngẩn ngửa đầu đối diện cùng Ike Hioso, trong mắt tràn đầy hoảng loạn cùng cảnh giác.
Ike Hioso phát giác tiểu loli Ai cảm xúc không đúng, cúi đầu nhìn qua quần áo của mình một chút, lại quay đầu nhìn thoáng qua Kitagawa Antei, hôm nay ra cửa thật đúng là thú vị, hai người một thân màu đen, liền ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Haibara Ai, “Em muốn đi đâu, anh đưa em đi.”
Haibara Ai: “……”
Cảnh giác nhìn chằm chằm.
Loại ngữ khí bình tĩnh này, loại ánh mắt lãnh đạm này...... Hỏi nàng đi đâu có lẽ là thật, nhưng nói cái gì mà đưa nàng đi, thực ra là muốn châm chọc nàng chật vật phải không?
Kitagawa Antei mặc một thân 'ta không dễ chọc' thần sắc hơi hòa hoãn, ho khan một tiếng cười nhắc nhở, "Ike tiên sinh, hình như cậu dọa sợ cô bé rồi, cười một cái đi, không cần nghiêm túc thế."
Haibara Ai: “……”
Tiếp tục cảnh giác nhìn chằm chằm.
Hai tên gia hỏa này....... là cố ý cười nhạo nàng à?
"Oh...... vậy sao." Ike Hioso không tỏ thái độ, hắn đại khái đoán được, hiện giờ Haibara Ai trừ Kudo Shinichi, người cùng trải qua thu nhỏ giống nàng, lại có thù oán với tổ chức còn có thể tin được, những người khác ai cũng không thể tin.
Càng đừng nói bọn họ mặc một thân đen như này, rõ ràng đã kích thích tiểu loli Ai chính trực đang trong giai đoạn mẫn cảm nhất......
Haibara Ai không thể nhịn được nữa, sớm hay muộn đều phải chết, sao lại chịu được hai tên gia hỏa này cười nhạo, thầm hô một hơi, thân thể tuy rằng vẫn còn suy yếu, nhưng trong giọng nói lại đầy lạnh lẽo, "Cười đủ rồi thì chấp hành nhiệm vụ của các ngươi đi, ngươi......."
Ike Hioso bị điểm danh: "......"
"Hẳn không phải là thành viên phía ngoài đúng không?" Haibara Ai nhìn Ike Hioso, nàng tuy không có thuật đọc tâm, nhưng có thể cảm nhận được uy áp mơ hồ trên người Ike Hioso, lại thêm cái ánh mắt lạnh nhạt kia, trông không giống như thành viên phía ngoài của tổ chức.
Là....... thành viên có danh hiệu sao? Là ai vậy?
"Dù sao cũng không quan trọng," Haibara Ai thần sắc bình tĩnh trở lại, “Động thủ đi.”
Kitagawa Antei không hiểu ra sao, “Ách, tiểu muội muội, em đang nói cái gì vậy? Từ từ! Ike tiên sinh, cậu……”
Ike Hioso đã ôm Haibara Ai lên, một tay bung dù, một tay ôm người, "Nàng bảo ta động thủ."
“Không phải, chính là……” Kitagawa Antei nghẹn lời.
Bảo ngài động thủ, ngài liền thật sự ‘động thủ’?
"Anh còn chưa phát hiện sao, thân thể nàng không thích hợp." Ike Hioso đưa tay sờ trán của Haibara Ai một chút, “Quả là có hơi sốt, đưa nàng đi bệnh viện là được rồi.”
Kitagawa Antei cũng trở nên nghiêm túc, lấy di động ra tìm kiếm, “Để tôi xem bệnh viện gần nhất ở nơi nào…… Tiểu muội muội, nhà em ở đâu? Có nhớ số điện thoại của cha mẹ không?”
Haibara Ai ngốc một chút, nàng giống như…… Hiểu lầm hai người kia?
Bất quá, người của tổ chức có lẽ sẽ tìm kiếm ở gần đây, nàng phải nhanh rời khỏi nơi này......
“Không, không được……” Haibara Ai tay phải nắm chặt tay áo của Ike Hioso, ngẩng đầu nhìn Ike Hioso với ánh mắt nghiêm túc mà dọa người, “Không thể đi bệnh viện!”
Ike Hioso hiểu rõ, khả năng nơi chạy trốn ra cũng cách đây không xa, "Vậy đi nhà anh nhé?
“Không được!”
“Không được!”
Haibara Ai cùng Kitagawa Antei trăm miệng một lời.
Haibara Ai trầm mặc, nàng không thể liên lụy những người khác.
Kitagawa Antei chính đáng khuyên nhủ, “Ike tiên sinh, thời gian xin ra ngoài chỉ tới 5h chiều, giờ còn 1h nữa thôi, cậu cần phải trở về, vẫn nên đưa nàng tới bệnh viện đi, lại liên hệ người nhà của nàng, nếu người nhà nàng không thấy sẽ lo lắng.... Tiểu muội muội, em còn nhớ cách liên hệ với người trong không? Ách, tiểu muội muội?”
Ike Hioso ôm Haibara Ai đã hôn mê: “Đã ngất đi rồi.”
Kitagawa Antei: “……”
Là hắn quá dong dài sao?